Chương 1143
Phó Kình Hiên để điện thoại xuống, ngồi ở trong xe, cưỡng chế mình bình tĩnh và kiên nhãn chờ đợi, đợi kết quả của phía bộ trận giao thông, đợi vệ sĩ tới.
Hơn nữa bây giờ ngoài đợi ra, cũng không thể làm cái gì khác.
Anh chỉ có thể mong, Bạch Dương đừng có chuyện.
Phó Kình Hiên cụp mí mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt, ngón tay không ngừng gõ không theo tiết tấu trên vô lăng, âm thanh vô cùng rối loạn, cho thấy sự bực tức và rối bời trong lòng anh.
Anh đang nghĩ, rốt cuộc là ai bắt Bạch Dương đi.
Cố Việt Bân?
Hay là người hại anh lần trước xảy ra tai nạn ô tô?
Mắt của Phó Kình Hiên nheo lại.
Hai người này đều có khả năng, có điều trong đó, khả năng về Cố Việt Bân là cao nhất.
Bởi vì thù hận của Cố Việt Bân và Bạch Dương trực tiếp nhất, hơn nữa dạo gần đây mới xảy ra chuyện, cho nên ông ta có lý do nhất để ra tay với Bạch Dương.
Đương nhiên, người hại anh xảy ra tai nạn xe cũng có khả năng, bởi vì dạo gần đây, anh và Bạch Dương qua lại có hơi gần gũi, người đó rất có khả năng vì điểm này mà ra tay với Bạch Dương, đạt được mục đích khiến anh đau khổ.
Có điều mặc kệ là ai, anh sẽ không tha!
Ở một bên khác, ở lối vào của đường cao tốc xuất thành của Hải Thành, chiếc xe Van không có biển số dừng lại ở bên đường.
Đồng thời, có một chiếc xe thương vụ màu đen lại gần rồi dừng lại.
Cửa hai chiếc xe đồng thời mở ra.
Hai người đàn ông cao to từ trên chiếc xe Van bước xuống, sau đó canh ở trước chiếc xe Van.
Trước mặt, trên xe thương vụ có người bước xuống, cũng là một người đàn ông cao to, trên người mặc vest, tóc, tượng mạo vô cùng lẳng lơ âm nhu.
Người đàn ông nhìn chiếc xe Van hai giây, sau đó đi tới, dừng ở trước mặt hai người đàn ông cao to.
Hai người đàn ông cao to cung kính cúi người trước anh ta: ‘Cậu tư.”
“Người đâu?” Người đàn ông được gọi là cậu tư xoay chiếc nhãn phỉ thúy ở trên ngón cái, giọng nói khàn khàn hỏi.
Hai người đàn ông cao to cùng lúc mở cửa xe Van ra: “Người bên trong đâu.”
Diệp Chí đi lên một bước, thò đầu nhìn vào trong chiếc xe Van.
Cái nhìn này, vừa hay chạm vào mắt của Bạch Dương.
Bạch Dương chỉ là tay chân bị trói, miệng bị bịt, cả người không thể cử động bị ném ở hàng ghế sau, nhưng không bị hai người đàn ông cao to đánh ngất.
Cho nên đối thoại bên ngoài vừa rồi, cô đều nghe thấy rõ ràng.
Nghe thấy hai người đàn ông cao to đó gọi ‘cậu tư’ thì cô biết người bắt cóc cô chính là người được gọi là cậu tư này.
Cô rất nghi hoặc, cô không quen biết cậu †ư gì hết, người xung quanh cũng không có ai được gọi là cậu tư.