Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1144



Chương 1144

Cho nên cô hoàn toàn không biết, cậu tư gì đó này tại sao lại bắt cô.

Bạch Dương nhìn bên ngoài cửa xe.

Hiện nay thị lực của cô lại khôi phục được một ít, đã không giống như ban sáng nữa, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể người, mà có thể nhìn thấy mơ hồ vài thứ, loại cảm giác này, không khác mất so với bị cận nặng mà không có kính.

Ví dụ như bây giờ thì có thể nhìn thấy bên ngoài cửa xe, có một người đàn ông để tóc dài suôn mượt, trông giống như con gái.

Đương nhiên, đối với tướng mạo của người đàn ông, cô vẫn không nhìn rõ.

Có điều Bạch Dương hiểu, người đàn ông này chính là cậu tư trong lời của hai người kia.

Mà người này, cô chưa từng gặp, cũng không có ấn tượng gì.

“Ưư ư! Mắt của Bạch Dương mở lớn, cơ thể cửa quậy, trong miệng phát ra âm thanh, muốn nói gì đó.

Khóe miệng của Diệp Chí lạnh lùng nhếch lên, sau đó phất tay căn dặn: ‘Lấy băng dính dán trên miệng của cô ta xuống.”

“Rõ.’ Một người đàn ông cao to đáp một tiếng, sau đó lên xe, túm cổ áo của Bạch Dương, xách người của Bạch Dương lên, sau đó xé băng dính trên miệng của cô ra.

Sau khi xé ra, người đàn ông cao to dùng lực ném Bạch Dương vào lưng ghế của cô.

Lưng của Bạch Dương đập vào lưng ghế có hơi cứng, đau tới mức lông mày của cô nhíu lại, rên hừ một tiếng, quần áo và tóc †ai xộc xệch.

Ngoài điều này ra, còn có miệng, do động tác xé băng dính của người đàn ông cao to đó quá mạnh bạo, xung quanh miệng của cô không những có hơi đau, còn để lại một vòng vết đỏ, cả người nhìn trông rất nhếch nhác.

Có điều Bạch Dương cũng không màng đến những điều này, cô gắng sức ngồi thẳng người, nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe, giọng nói run rẩy chất vấn: “Anh là ai, tại sao bắt tôi!”

“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi bắt cô có thể đạt được mục đích tôi muốn.” Diệp Chí cười trầm thấp thành tiếng.

Tiếng cười này truyền vào tai của Bạch Dương, khiến cơ thể của cô không nhịn được mà căng cứng lại, da đầu tê dại.

Bởi vì nụ cười này, thật sự đáng sợ, bên †rong kèm theo sự ác ý, khiến người ta rùng mình.

“Mục đích…’ Bạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lại hỏi: “Mục đích gì? Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta không quen biết, tôi cũng chưa từng gặp anh, cho nên tôi không biết tôi có thể vì anh mà đạt được mục đích gì”

“Không, cô có thể!” Người đàn ông thò người vào, lại gần cô, giọng nói đè thấp, càng thêm khàn khàn khó nghe: “Ai kêu cô là người phụ nữ mà Diệp Hàn Triết để tâm.

“Diệp Hàn Triết” Bạch Dương nhíu mày.

Là ai?

Bạch Dương lục tìm một lượt trong đầu, cô không phát hiện mình từ khi nào lại quen biết một người tên Diệp Hàn Triết.

Có điều cái tên Diệp Hàn Triết này lại khiến cô bỗng dưng thấy quen tai, hình như cô từng nghe ở đâu đó.

Là ở đâu chứ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.