Chương 1155
Phó Kình Hiên nhướng cằm: “Được, tôi coi như cậu đã ngầm thừa nhận. Tôi cũng đi cứu cô ấy, nhưng hiện giờ đến ngã ba, tôi không biết bọn người đưa Bạch Dương đã đi đường nào, nên tôi muốn hỏi cậu, cậu có biết không? Nếu đã có thể đuổi tới đây thì bằng cách nào đó cậu cũng biết được tuyến đường của đám người đưa Bạch Dương đi rồi.”
“Tôi biết thì sao? Không biết thì sao?”
Lương Triết nghiến răng đáp.
Phó Kình Hiên vụt lóe lên một tia sáng trong mắt, chớp cái liền biến mất, sau đó nét mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Cậu biết đương nhiên là chuyện tốt. Chúng ta có thể cứu Bạch Dương nhanh hơn một chút, hơn nữa nghe cậu nói như vậy thì hẳn là cậu đã biết những người đó đi theo đường nào đúng không? Lương Triết, chúng ta hợp tác đi”
“Tại sao tôi phải hợp tác với anh?” Lương Triết hơi ngước đầu lên, kiêu ngạo nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên không tức giận với ánh nhìn cố ý coi thường này của cậu ta, bởi vì bây giờ anh chỉ muốn cứu Bạch Dương thôi, cho nên những điều ấy anh bằng lòng rộng lượng.
“Tại sao à?” Phó Kình Hiên chỉ vào ba chiếc xe vệ sĩ phía sau: “Tại vì người của tôi đông còn cậu chỉ có một mình, không ai biết chính xác có bao nhiêu người, cậu cảm thấy chỉ bằng sức của một mình cậu có thể cứu Bạch Dương ra nổi không?”
Câu nói này khiến mặt Lương Triết biến sắc, chẳng nói nên lời.
Đúng vậy, không ai biết Diệp Chí đem theo bao nhiêu người, nếu như rất đông người thì quả thực một mình cậu ta không có cơ may thắng được.
Lúc ấy cậu ta chỉ cuống quýt đuổi theo muốn cứu Bạch Dương mà bỏ qua điều quan trọng này.
Nhìn vào gương chiếu hậu thấy ba chiếc xe vệ sĩ bảy chỗ ngồi ở đằng sau, Lương Triết híp mắt, có vẻ đang do dự.
Phó Kình Hiên cũng không giục cậu ta, chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Bởi Phó Kình Hiên biết, cuối cùng cậu ta vẫn sẽ đồng ý thôi.
Quả đúng như vậy, mười mấy giây sau, Lương Triết siết chặt tay lái, cuối cùng đã đồng ý: “Được, tôi hợp tác với anh, nhưng mong người của anh có thể thuận lợi cứu chị ấy về.”
“Đương nhiên là vậy.’ Phó Kình Hiên khẳng định chắc nịch: “Cho nên bây giờ cậu có thể nói với tôi, bọn người Bạch Dương đi con đường nào không?”
“Con đường bên trái gần nhất, bọn chúng tới núi Vân Vụ.” Lương Triết nhìn con đường bên trái, lạnh lùng nói.
Phó Kình Hiên nhìn theo: “Đúng con đường tôi nghĩ!”
Anh vừa đoán rằng đám người đó đi con đường có giới hạn tốc độ cao nhất.
Bây giờ đã chứng thực quả đúng là như vậy.
Phó Kình Hiên cũng chẳng kịp suy nghĩ xem rốt cuộc sao Lương Triết lại biết những người đó đi nhánh đường bên trái, càng chẳng kịp nghĩ sao Lương Triết lại biết họ đi tới núi Vân Vụ.
Chỉ vì những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ phải mau chóng đuổi kịp, cứu Bạch Dương về.
Chỉ cần cứu được người về là tự khắc sẽ biết những điều ấy.
Phó Kình Hiên không dám chậm trễ, mau chóng xoay người trở về chiếc xe đua, lái xe dẫn đầu.