Chương 1157
Diệp Chí càng nghĩ càng tức, cuối cùng đấm tay lên ghế, giọng nói âm trầm: “Bên núi Vân Vụ đã sắp xếp xong rồi chứ?”
“Cậu Tư yên tâm, đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi” Người ở ghế lái phụ cầm điện thoại quay đầu nhìn anh ta rồi nói: “Chỉ cần Diệp Hàn Triết bước vào, cậu ta đừng hòng sống sót trở ra.”
Lời này lại khiến tâm trạng của Diệp Chí tốt hơn hẳn: “Tốt lắm”
Khóe miệng anh ta nhếch lên, hài lòng nhắm mắt lại.
Bên trong xe van phía sau.
Bạch Dương cảm giác được tốc độ chiếc xe đã chậm hơn nhiều, người lái xe ngồi kia còn cáu kỉnh ấn còi xe không ngừng.
Chuyện này khiến Bạch Dương không khỏi kích động. Bởi cô biết, như thế này chắc là đã xuất hiện tình trạng tắc đường rồi.
Tắc đường quá tốt.
Nếu như vậy, khả năng Phó Kình Hiên đuổi kịp họ sẽ cao hơn.
Nhưng cô không biết Phó Kình Hiên có thể thuận lợi đuổi kịp hay không, cũng không biết trên đường có ngã ba nào không, nhưng đi xa như vậy, tỉ lệ có nút giao là rất cao.
Nếu thực sự có nút giao, không biết Phó Kình Hiên có chọn đúng hay không.
Nếu chọn đúng thì cô được cứu, còn nếu chọn sai…
Bạch Dương cụp mắt, cắn chặt môi.
Không, không, không. Đừng nghĩ lung tung.
Trước đó cô bị Cố Tử Yên mưu sát mấy lần, Phó Kình Hiên đều có thể xuất hiện kịp thời để cứu cô.
Lần này chắc cũng sẽ như vậy. Hãy tin tưởng Phó Kình Hiên đi.
Bạch Dương nhắm mắt, an ủi bản thân như vậy.
Chuyện khiến Diệp Chí lo lắng đã xuất hiện thật. Bắt đầu tắc đường rồi.
Diệp Chí cau có xuống xe, nhìn về đoàn xe dài bất tận đằng trước chẳng di chuyển nổi một bước. Anh ta hệt như tu la tới từ địa ngục, sắp phát điên lên.
Bởi vì tắc đường là một chuyện vô cùng nguy hiểm đối với anh ta.
Bọn họ không thể tới núi Vân Vụ trong thời gian quy định, còn Lương Triết hoặc Phó Kình Hiên lại đang đuổi tới, tất cả đều đi đời.
“Cậu, đi lên trước hỏi xem, bao giờ làn xe mới có thể lưu thông.” Diệp Chí hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng ép được suy nghĩ muốn hủy diệt tất cả xuống, chỉ về phía trước ra lệnh với tài xế.
Tài xế vâng một tiếng, lập tức chạy về phía †rước nghe ngóng tình hình tắc đường.
Mà Lương Triết cách đó 10 km đã biết được tình hình bên chỗ Diệp Chí qua chiếc điện thoại bị cậu ta khống chế.
Sau khi biết được bên phía Diệp Chí tắc đường, mắt nheo lại, dù có không muốn cách mấy cũng vẫn phải gọi Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên ấn vào chiếc tai nghe không dây: “Chuyện gì?”