Chương 1158
“Tin tốt, bọn Diệp Chí tắc đường rồi.” Lương Triết đáp.
Phó Kình Hiên nheo mắt: “Diệp Chí là ai?”
Lương Triết ngơ ra, lúc này mới hoảng hốt phát hiện rằng mình vừa để lộ hung thủ bắt Bạch Dương đi.
Đồng thời, cậu ta cũng hiểu ra rằng, Phó Kình Hiên thực sự không biết rõ ai là người bắt Bạch Dương.
“Đứa con trai riêng thứ tư nhà họ Diệp ở thủ đô, người bắt Bạch Dương đi chính là anh ta.” Lương Triết cũng không che giấu, thẳng thắn trả lời.
Dù sao thì cuối cùng Phó Kình Hiên cũng vẫn sẽ biết được chuyện này, có che giấu hay không vốn chẳng có ý nghĩa gì.
“Nhà họ Diệp?” Mắt Phó Kình Hiên trừng lớn.
Sao lại là người của nhà họ Diệp bắt Bạch Dương đi?
Bạch Dương dính líu tới người nhà họ Diệp khi nào?
Tình hình nhà họ Diệp ở thủ đô cũng không khác mấy so với nhà họ Phó, ông cụ Diệp và ông nội anh đều là quan lớn có công dựng nước.
Do ông nội anh mất sớm hơn ông cụ Diệp, nên nhà họ Diệp có ông cụ Diệp che chở, luôn chèn ép nhà họ Phó.
Mãi cho tới năm năm trước, ông cụ Diệp qua đời, nhà họ Diệp mất đi ngọn núi lớn này, sau khi giao cho thế hệ thứ hai là Diệp Quốc Thần ăn chơi trác táng kế thừa, từ một gia tộc thuộc hàng thứ nhất đã rơi xuống hàng thứ hai.
Nhưng dẫu vậy, rất nhiều gia tộc hàng thứ nhất không muốn đắc tội với nhà họ Diệp, chỉ vì ông cụ Diệp có công với nước, nên †uy xếp hạng thấp nhưng nhà họ Diệp vẫn có tiền, có quyền như trước.
Làm thế nào Bạch Dương lại dây vào một gia tộc như vậy?
Phải nói là, cô ấy lấy đâu ra cơ hội chọc vào?
Nhà họ Diệp ở thủ đô, con cháu thường sẽ không rời khỏi thủ đô, Bạch Dương vốn chẳng có cơ hội gặp mấy người nhà họ, nên xét về lý mà nói, sẽ không có cơ hội đắc tội với họ.
Rốt cuộc có chuyện gì bên trong?
Phó Kình Hiên nhíu mày suy tư một lát, sau khi nghĩ mãi không ra liền tạm thời đè hết những nghi vấn đó lại, mím môi đáp: “Tôi biết rồi, nếu chúng đang kẹt xe, vậy chúng †a nhân cơ hội này đuổi kịp chúng đi!”
Lương Triết gật đầu: ‘Không cần anh nói †ôi cũng biết, nhưng mà xe của anh là xe đua, tốc độ nhanh hơn, anh đi chặn bọn Diệp Chí trước đi, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới.”
“Ừ” Phó Kình Hiên trả lời, sau đó tăng ga phóng vụt đi.
Ở đoạn tắc đường, tài xế của Diệp Chí cau mày quay về xe.
“Cậu Tư, tình hình hơi phiền phức.” Vẻ mặt †ài xế trầm trọng, nói: “Đằng trước xảy ra †ai nạn xe liên hoàn, phải mất chừng hai giờ nữa thì dòng xe mới có thể lưu thông.”
“Hai giờ?” Hiển nhiên Diệp Chí rất bất mãn với kết quả này, mặt anh ta nhăn nhó: “Sao lại lâu như thế?”
“Hết cách rồi, quá nhiều xe tông vào đuôi nhau”” Tài xế trả lời đầy bất đắc dĩ.
Diệp Chí nhìn trái nhìn phải, thấy hàng xe nối dài bất tận đằng trước, rồi lại nhìn những chiếc xe đã bắt đầu xếp thành một hàng dài phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi.
Giờ đi tới không được mà đi lùi cũng không xong, tình hình quả thực không thể tệ hơn được nữa.
“Không được, không thể tiếp tục kẹt ở đây được, nếu cứ tiếp tục thế này, đám Diệp Hàn Triết và Phó Kình Hiên sẽ đuổi kịp mất.” Diệp Chí siết chặt năm đấm, giọng nói âm trầm nói.
Tài xế cũng cảm thấy sẽ như thế, gã ta nhìn anh ta, hỏi: “Cậu Tư, vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”