Chương 1182
Nghĩ đến đây, Bạch Dương đỡ Phó Kình Hiên ngồi ngay ngắn rồi đứng phắt dậy, nói: “Không được, chúng ta không thể cứ ở đây đợi người xuống tìm được. Anh phải đi khám ngay. Hơn nữa, quần áo trên người chúng ta cũng ướt cả rồi, cứ ngồi đợi trong thời tiết lạnh như bây giờ có khi bị cảm lạnh mà ốm mất. Chúng ta đánh dấu dọc đường rồi rời khỏi đây trước, xem thử xem có ai ngoài rừng cây này không. Nếu có người là chúng ta được cứu rồi.”
Nói xong, cô khom lưng, đỡ cánh tay Phó Kình Hiên.
Nhưng khi bắt lấy cánh tay trái của anh, bỗng nhiên cô cảm nhận có chỗ nào đó không đúng.
Cánh tay trái của anh mềm oặt, nơi nối giữa vai và cánh tay trái cũng bị lệch. Rõ ràng đây không phải là cánh tay người bình thường nên có.
Nhận ra điều đó, đồng tử Bạch Dương co lại, mặt cũng biến sắc, mắt kinh hãi nhìn Phó Kình Hiên. Cô mấp máy mãi mới tìm lại được tiếng nói: “Anh… cánh tay của anh…”
“Hình như gấy rồi.” Phó Kình Hiên cong môi mỉm cười. Anh trả lời mà không chút bận †âm, cứ như cánh tay bị gãy kia không phải của anh vậy.
Tim Bạch Dương run lên, toàn thân cô lảo đảo mất một bước mới đứng vững. Giọng cô run rẩy, hỏi: “Gãy rồi? Có phải tay anh bị gãy từ khi ở trên vách núi không?”
Cô nhớ ra lúc ở trên vách núi, khi cành cây khô bị gãy lìa, dáng vẻ của anh đã không đúng rồi. Lúc đó, trán anh chảy rất nhiều mồ hôi. Cô còn tưởng rằng bởi vì anh không chống đỡ nổi sức nặng của cả hai người nên mới như thế.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải vì anh không chịu đựng được sức nặng mà là vì cánh tay của anh có vấn đề.
Phó Kình Hiên nghe Bạch Dương hỏi, bờ mi khẽ run lên, ánh mắt thoáng động một cái nhưng không nói gì.
Nhìn thấy anh như thế này, sao Bạch Dương có thể không biết mình đã nói đúng? Cô cắn môi, siết chặt tay rồi chất vấn: “Tại sao? Phó Kình Hiên, tại sao anh không nói với tôi?”
Phó Kình Hiên thấy cảm xúc của cô kích động như thế, biết không thể im lặng tiếp được nữa, anh mấp máy cánh môi mỏng trả lời: “Không phải không muốn nói cho em biết mà là lúc đó chúng ta đã rơi xuống dưới rồi. Tôi cũng tưởng rằng chúng ta sẽ chết, cho nên đương nhiên không cần thiết phải nói chuyện này cho em biết nữa.”
“Đành rằng là thế nhưng bây giờ thì sao?
Chúng ta sống rồi mà. Vừa rồi tôi hỏi tình trạng của anh, anh chỉ nói mình chóng mặt mà không nói cho tôi biết anh bị gấy tay.
Nếu tôi không tự phát hiện ra, có phải anh sẽ không định nói không?” Đôi mắt Bạch Dương đỏ lên nhìn anh, dáng vẻ rất tức giận.
Phó Kình Hiên đuối lý bèn đưa ánh mắt đi nơi khác.
Bạch Dương thấy thế, tức giận chống nạnh: “Được lắm, anh thực sự định làm như thế.
Phó Kình Hiên, anh… anh đúng là khiến tôi tức chết mà.”
Cô không kiềm chế được mà giậm chân.
Nhưng tiếp đó, khi nghĩ tới anh là người bị thương, mà còn vì cứu cô nên mới bị thương như thế, cô bèn hít sâu một hơi, vội vàng đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng kiên nhãn hỏi lại: “Phó Kình Hiên, anh nói thật cho tôi biết, anh có còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không? Sau lưng thế nào? Tôi nhớ vừa rồi anh nói sau đầu và lưng đập xuống mặt nước. Đầu anh bị thương rồi, vậy sau lưng chắc chắn cũng bị thương đúng không?”
Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ Bạch Dương cố nhẫn nhịn phẫn nộ, biết mình không thể giấu giếm thêm điều gì được nữa, nếu không sau này để cô biết được sẽ chỉ càng khiến cô tức giận thêm thôi. Vậy là anh chỉ đành mím môi, gật đầu, đáp: “Ừ”