Chương 1191
Phó Kình Hiên nhướng mày: “Cởi qu@n á?”
Bạch Dương đối mặt với ánh mắt sâu xa của anh, bấy giờ cô mới nhận ra mình nói chuyện không đầy đủ, khiến người ta hiểu lầm, gương mặt bỗng đỏ lên vì ngượng ngùng: “Thì là… Anh ngất đi nên tôi mới thay cho anh một bộ quần áo khô, nhưng mà anh yên tâm, tôi chưa làm gì với anh hết, cũng không nhìn gì cả.”
“Thật không?” Phó Kình Hiên cười như không cười mà nhìn cô.
Trước ánh mắt ngập ý cười của anh, mặt Bạch Dương càng đỏ hơn, đồng thời cũng có chút chột dạ lướt qua khóe mắt: “Đương… Đương nhiên là thật rồi.”
Đúng là cô không làm gì với anh hết, cũng không thể làm gì với anh cả.
Chỉ là, cô đã nhìn thấy vài thứ không nên nhìn mà thôi.
“Được, tôi tin em.” Thấy mặt cô gái đã đỏ bừng đến mức sắp rỉ ra máu, Phó Kình Hiên khẽ thập giọng cười rồi không chọc cô nữa.
Nếu không lát nữa thẹn quá hóa giận thì biết phải làm sao?
“Phải rồi.” Bạch Dương ngoảnh đầu lại: “Sao trên ngực anh lại có vết sẹo mổ thế?”
Phó Kình Hiên đang uống nước thì nghe thấy câu hỏi này của cô, động tác hơi khựng lại một chút.
Nhưng anh đã nhanh chóng bình thường trở lại, bỏ chai nước xuống, hờ hững trả lời: “Từng làm phẫu thuật ghép tim.”
“Ghép tim á?” Bạch Dương thốt lên, hai mắt trợn trừng.
Phẫu thuật trên ngực, cô nghĩ chắc chắn là có liên quan đến tim, ví dụ như nối mạch 7⁄11 máu hay bổ tim này nọ.
Nhưng không ngờ lại là ghép tim.
Thay tim có nghĩa là, trái tim đang ở trong ngực của Phó Kình Hiên lúc này không phải là của anh mà là của một người khác.
“Sao lại phải ghép tim vậy?” Bạch Dương vô cùng kinh ngạc mà nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cắn một miếng bánh quy, từ từ nhai: “Tôi có bệnh tim bẩm sinh, là kiểu mà từ nhỏ trái tim đã thiếu hụt, không thể nào tẩm bổ được. Lúc vừa chào đời, bác sĩ kết luận tôi không thể sống quá hai mươi tuổi, nhưng bởi nhà họ Phó có tiền, dốc hết mọi thứ cho tôi chữa trị, nên tôi sống đến năm hai mươi tư tuổi mới làm phẫu thuật ghép tim.”
“Hai mươi tư tuổi… Bạch Dương há hốc mồm: “Chẳng phải là sáu năm trước sao?”
“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó nhìn vào ánh mắt cô: “Sáu năm trước, tôi viết thư để hẹn em gặp mặt là muốn nói cho em biết, tôi yêu em. Em đã đồng ý gặp nhau, còn gọi điện cho tôi, hỏi tôi gặp nhau hôm đó được không, sau đó đáp án mà tôi đưa ra là một tháng sau.”
“Tôi biết.” Bạch Dương trả lời.
Phó Kình Hiên nuốt miếng bánh quy trong miệng xuống: “Cái ngày mà em gọi điện cho tôi chính là ngày tôi làm phẫu thuật, cho nên tôi hẹn em một tháng sau mới gặp nhau. Bởi vì một tháng sau khi làm phẫu thuật ghép tim, tôi mới có thể xuống khỏi giường bệnh.”
“Hóa ra là như vậy.” Hốc mũi Bạch Dương cay cay, cô đã hiểu tất cả.
Thảo nào, ngày hôm đó cô nghe giọng của anh yếu ớt, uể oải đến vậy. Thì ra là anh bị bệnh, phải làm phẫu thuật.
Nếu không, chắc chắn cô có thể nghe ra được, anh chính là đàn anh dịu dàng thích cười, thích mặc áo sơ mi trắng mà cô vẫn hằng yêu.