Chương 1194
“Không ăn à?” Thấy Phó Kình Hiên bỗng nhiên đặt bánh quy xuống, Bạch Dương cất tiếng hỏi.
Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng: “Đủ rồi, tôi muốn ngủ thêm một lát, đầu vẫn còn choáng váng.”
“Được rồi, vậy anh ngủ đi.” Bạch Dương đỡ anh nằm xuống rồi đắp chăn cẩn thận cho anh.
Anh nhìn cô: “Còn em?”
“Lát nữa tôi mới ngủ, tóc vẫn còn chưa khô.” Bạch Dương chỉ vào tóc mình.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.
Bạch Dương đứng lên, trở lại bên đống lửa bỏ thêm một ít củi, sau đó ngồi xuống tiếp tục sấy khô tóc.
Gần nửa tiếng sau, mái tóc đã khô, mà cô cũng không gắng gượng nổi, ngáp một cái.
Quả thật hôm nay kinh hồn khiếp vía quá, cộng thêm chạy đua cùng tử thần. Từ sáng tới tối, họ vẫn luôn trải qua hãi hùng.
Cho nên khi bây giờ được thả lỏng, cô đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Bạch Dương xoa đôi mắt đã sắp không nhấc lên nổi, lại bỏ thêm một ít củi. Sau khi chắc chắn ban đêm lửa sẽ không tắt, lúc này cô mới đi tới chỗ Phó Kình Hiên, ôm một chiếc chăn bông khác rồi nằm xuống cách anh khoảng nửa mét.
Dù sao chỗ được lót cỏ cũng chỉ có từng ấy, nếu cô không ngủ cùng anh thì buộc phải ngủ trên nền đất lạnh lẽo.
Dù có chăn nhưng chắc chắn cũng lạnh đến run rẩy, cho nên cô đành nằm cạnh Phó Kình Hiên thôi.
Mỗi người đắp một cái chăn mà, cũng không tính là cùng chung chăn gối.
Chiếc chăn trên người có mùi ẩm mốc, không dễ ngửi cho lắm, khiến Bạch Dương từ trước đến nay chưa từng đắp loại chăn kiểu này có chút không quen.
Nhưng điều kiện trước mắt chỉ có như vậy, không quen cũng phải chịu.
Thế là Bạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ thứ mùi này, nhắm mắt lại.
Bởi vì quá mệt, mặc dù mùi chăn khó ngửi nhưng Bạch Dương vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở trở nên đều đặn, bình tĩnh.
Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh cô bỗng mở mắt ra. Trong mắt không có vẻ buồn ngủ nào hết, rõ ràng trước đó anh chưa hề ngủ say mà chỉ đang giả bộ.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, ngắm vẻ mặt đang say ngủ của cô. Anh nâng người dậy bằng một tay, sau đó nhích tới bên cạnh cô.
Để tránh không đánh thức cô, anh rón rén dịch người như tên trộm. Vừa dịch vừa nhìn gương mặt cô chăm chú, xem cô có tỉnh lại không.
Cuối cùng khi nhích tới bên cạnh Bạch Dương, Bạch Dương vẫn chưa tỉnh. Lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng nằm xuống, sau đấy duỗi tay ra ôm lấy cô qua lớp chăn rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Ngày hôm sau, khi Bạch Dương tỉnh lại, bên ngoài đã tạnh mưa.
Cô mở mắt ra, nhìn bên trên không phải là trân nhà quen thuộc trong phòng ngủ của mình mà là đá tảng, cả người giật nảy: “Chuyện gì thế này?”
Sao cô lại ở đây?
Bạch Dương bất giác ngồi dậy. Ký ức liên quan đến việc tại sao mình xuất hiện ở đây lập tức ùa vào trong đầu ngay sau đó.
Bấy giờ cô mới chợt nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Dương không khỏi xoa huyệt thái dương, bình tĩnh lại.