Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1196



Chương 1196

Nhưng ai ngờ, dù vết thương đã được xử lý thì anh vẫn bị sốt.

Có vẻ nguyên nhân gây sốt không phải vì vết thương, mà là sau khi bị rơi xuống nước, mặc quần áo ướt quá lâu, rồi lại ở trên lưng cô hứng gió lạnh nhiều hơn cô trong thời gian dài.

“Không được, phải nghĩ cách hạ sốt.” Bạch Dương cắn môi, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi lục lọi hòm thuốc tối qua, tìm thuốc hạ sốt.

Bạch Dương cầm thuốc, trở lại bên cạnh Phó Kình Hiên, sau đó đỡ anh dậy, để anh tựa lên vai mình rồi tách miệng anh ra, nhét một viên hạ sốt vào trong.

Tiếp theo, cô khép miệng anh lại, nâng cao cằm anh để cho anh nuốt thuốc xuống.

Nhưng với một người đã mất đi ý thức mà nói, hoàn toàn không thể nuốt xuống được.

Thế là, dù Bạch Dương cố gắng hồi lâu nhưng viên thuốc vẫn ở trong miệng Phó Kình Hiên.

Bạch Dương sốt sắng nhíu mày.

Giây tiếp theo, cô bỗng nghĩ ra một cách, hai mắt sáng ngời.

Nhưng cách này hơi xấu hổ một chút, nếu có thể, cô thật sự không muốn làm.

Tuy nhiên, bây giờ để anh hạ sốt, cô cũng đành phải làm thế.

Bạch Dương cụp mắt, nhìn gương mặt điển trai đỏ bừng của Phó Kình Hiên mấy giây, cuối cùng hít sâu một hơi, lại tách miệng anh ra lần nữa, sau đó cúi đầu hôn lên.

Bạch Dương lợi dụng cách hôn lưỡi, dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc vào trong cổ họng của Phó Kình Hiên từng chút một.

Sau khi cảm thấy đã đẩy đến vòm họng, cô ngẩng lên lấy chai nước suối bên cạnh tới rồi mở ra, ngửa đầu ngậm một ngụm trong miệng, sau đó lại hôn lên đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên, bón từng tí một vào miệng anh. Mãi đến khi thấy viên thuốc màu trắng ở trong vòm họng kia bị nước đẩy xuống, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá, xuống rồi.” Bạch Dương mỉm cười vui vẻ, vặn nắp chai nước lại.

Nhưng cô chỉ vui vẻ một lát thôi, vì cô không chắc thuốc hạ sốt có tác dụng, làm Phó Kình Hiên hạ sốt hay không?

Cho nên, họ không thể tiếp tục ở đây chờ người của Phó Kình Hiên đến được nữa.

Vì không ai biết khi nào người của anh mới đến. Tìm được tới đây sớm đương nhiên là tốt nhất, nhưng nhỡ may trễ thì sao, nói không chừng đến lúc đó, Phó Kình Hiên đã sốt cao thành ngốc mất rồi.

Vì vậy, cô phải đưa anh tiếp tục đi về phía trước.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương lập tức đặt chai nước xuống, đi tới chỗ vừa để quần áo, cầm lấy quần của Phó Kình Hiên lên, lôi ví †ừ trong túi quần của anh ra rồi rút hết toàn bộ tiền mặt, một xấp rất dày, sau đó để vào †rong hòm thuốc.

Đây là khoản hậu tạ hai nhân viên kiểm lâm, cám ơn họ đã để lại nhiều vật tư như vậy trong hang núi.

Nếu không, có lẽ tối qua cô và Phó Kình Hiên đã bị chết cóng từ lâu rồi.

Làm xong mọi chuyện, Bạch Dương cõng anh lên, bước ra cửa hang, thậm chí còn chẳng thay quần áo.

Bởi vì đã không còn kịp nữa rồi, thay quần áo sẽ làm chậm trễ thời gian. Phó Kình Hiên cần được mau chóng chữa trị, cho nên cô không cần quần áo nữa.

Đường núi vừa mới mưa xong nên không dễ đi. Bạch Dương bước từng bước thận trọng, sợ làm cả hai bị ngã. Chính vì thế, cô đi còn mệt hơn cả hôm qua.

Không biết họ đã đi bao lâu, cuối cùng Bạch Dương cũng cõng Phó Kình Hiên ra khỏi khu rừng.

Đúng lúc cô đã sức cùng lực kiệt, mồ hôi đầy đầu, mắt thấy sắp không cầm cự nổi nữa thì chợt nhìn thấy một ngôi nhà hai †ầng tự xây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.