Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1200



Chương 1200

” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương rồi lạnh lùng nói: “Dù sao cô Bạch cũng không thích tổng giám đốc Phó của chúng tôi, hỏi những chuyện này để làm gì? Hỏi rồi thì cô Bạch có thể làm gì cho anh ấy? Cứ tỏ ra thờ ơ với anh ấy như lúc trước không được à? Bây giờ lại chạy tới quan tâm tới tổng giám đốc Phó, cô Bạch không thấy mình rất giả tạo ư?”

Vẻ mặt của Bạch Dương trở nên cứng đờ.

Lục Khởi nổi giận đùng đùng: “Trương Trình, anh đang nói cái gì thế?”

“Tôi nói sai chắc?” Trợ lý Trương cười khẩy nhìn anh ta: “Trước kia tổng giám đốc Phó cũng thường xuyên bị thương vì cô Bạch đấy thôi, nhưng lúc ấy cô Bạch lại biểu hiện như thế nào? Tỏ ra thờ ơ, làm như không thấy, giờ cô ta lại tới đây tỏ vẻ quan tâm đ ến tổng giám đốc Phó, ai cần chứ?”

Bây giờ anh ta rất chướng mắt với Bạch Dương.

Quả thật lần này là do tổng giám đốc Phó †ự nhảy xuống vách núi. Lý trí mách bảo anh ta rằng không thể đổ lỗi lên đầu cô về chuyện anh bị thương được. Nhưng về mặt Tình cảm, anh ta lại không thể chấp nhận được.

Dựa vào cái gì chứ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Dù tổng giám đốc Phó có lỗi với cô trong suốt sáu năm họ kết hôn, nhưng cũng đâu đến mức phải đền cả mạng sống để bù đắp cho cô?

Hơn nữa còn phải dùng cả mạng sống mới đổi lấy được một câu quan tâm của cô, đúng là quá nực cười!

“Được rồi, không cần chứ gì?” Lục Khởi nghe thấy những gì trợ lý Trương nói, cả người tức quá hóa cười: “Vậy thì tốt, chúng †a đi thôi. Bảo bối, nghe thấy chưa hả? Cấp dưới của anh ta nói không cần, cho nên chúng ta…”

“Được rồi A Khởi.” Bạch Dương kéo cánh †ay của Lục Khởi, cụp mi xuống, nói đầy cay đắng: “Trợ lý Trương nói rất đúng.”

“Anh ta nói đúng chỗ nào?” Lục Khởi trợn †ròn mắt.

Bạch Dương mấp máy môi định nói gì đó thì Lâm Diệc Hàng vẫn im lặng từ nãy đến giờ chợt nheo mắt, mở miệng nói: “Đủ rồi, đây là phòng bệnh, không phải là nơi mọi người cãi nhau, còn nữa…”

Anh ta nhìn trợ lý Trương với ánh mắt lạnh lùng: “Bạch Dương là người tôi che chở, không đến lượt cậu nhắm vào cô ấy. Lần này nể tình Phó Kình Hiên cứu cô ấy nên tôi tha cho cậu. Nếu còn có lần sau, cẩn thận tôi giở trò gì đó lên người ông chủ của cậu đấy.”

“Anh…’ Trợ lý Trương mở to mắt không dám tin, sau đó tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Lúc này, Lâm Diệc Hàng mới thu hồi tâm mắt.

Bạch Dương nhếch đôi môi trắng bệch, nhìn anh ta bằng ánh mắt không vui: “Bác sĩ Lâm, anh không thể như vậy được.”

Kính mắt của Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng: “Yên tâm đi, tôi chỉ cố ý hù dọa cậu ta chút thôi, không có ý định làm thật.”

“Thật đấy chứ?” Bạch Dương híp mắt, rõ ràng là có chút không tin.

Người này tuy gọi là bác sĩ, nhưng thật ra lại giống một tên ác quỷ hơn. Trước đó, lúc tưởng Cố Tử Yên là cô, ngay đến cả chuyện giết người thay Cố Tử Yên anh ta cũng dám làm.

Cho nên, cô hoàn toàn tin rằng anh ta cũng dám giở trò với Phó Kình Hiên.

“Đương nhiên, cho dù tôi có khiến tất cả mọi người thất vọng thì cũng sẽ không để em thất vọng đâu.” Lâm Diệc Hàng vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, em muốn thăm anh ta thì thăm đi, tôi ra ngoài trước.”

Nói xong, anh ta thu tay lại, đút vào túi áo blouse trắng, rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên: “A Khởi, trợ lý Trương, hai người cũng ra ngoài đi được không? Tôi muốn ở riêng với anh ấy một lát.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.