Chương 1208
Từ sau khi bị Lý Thất công kích, đến giờ đã gần nửa tháng cô chưa đến Thiên Thịnh.
Mặc dù A Khởi vẫn luôn báo với cô rằng Thiên Thịnh không sao hết, nhưng nếu không tự mình đến tìm hiểu, cô vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Dù sao đám người Đoàn Hựu Đình vẫn luôn nhìn chòng chọc như hổ đói rình mồi.
Bây giờ mắt của cô đã khỏi, cũng nên quay về Thiên Thịnh nắm quyền lãnh đạo, uy hiếp Đoàn Hựu Đình một chút, nếu không thì ông ta lại tưởng rằng cô đã chết.
“Đi thôi.” Bạch Dương dém chăn cho Phó Kình Hiên, sau đó xoay người đi ra cửa.
Lục Khởi thấy cô đi ra, anh ta lại nhìn về phía giường bệnh cách đó không xa sau lưng cô, nhếch miệng nói: “Em thật sự định ở bên chăm sóc anh ta à?”
“Ừ”” Bạch Dương nghiêm túc gật đầu: “Anh ấy cứu em nên mới như vậy. Em không thể không chịu trách nhiệm chăm sóc anh ấy đến khi nào anh ấy bình phục, đó là việc em nên làm.”
“Anh biết rồi. Anh chỉ hơi lo lắng thôi.” Lục Khởi sóng vai đi bên cạnh cô.
Bạch Dương quay đầu nhìn anh: “Anh lo lắng điều gì?”
“Đương nhiên là lo em sẽ yêu anh ta một lần nữa rồi. Em chăm sóc anh ta, tức là phải bên cạnh anh ta như hình với bóng.
Sau đó tình cảm sẽ từ từ nảy sinh. Cho nên…
Anh ta không nói tiếp câu sau, nhưng Bạch Dương đã hiểu.
Anh ta lo rằng cô chăm sóc Phó Kình Hiên trong thời gian dài, ở bên nhau lâu dần thì sẽ mở lòng với Phó Kình Hiên một lần nữa.
Nhưng đây là chuyện không thể.
Bạch Dương cụp mắt xuống: “Được rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều. Sao có thể yêu dễ dàng như vậy được.”
“Không sợ việc to tát, chỉ sợ chuyện chẳng may mà. Lục Khởi xòe tay nhún vai.
Ánh mắt Bạch Dương thoáng động. Cô không nói gì, đi vào phòng bệnh của mình thay quần áo.
Một giờ sau, cô bước vào Thiên Thịnh.
Chẳng mấy chốc, tin tức cô đi làm lại đã truyền khắp tòa nhà, thông qua tin nhắn nhóm do quầy lễ tân gửi đi.
Đoàn Hựu Đình còn đang thảnh thơi thưởng thức trà. Sau khi nghe trợ lý báo cáo, cả người lập tức kinh hãi đứng lên: “Cậu nói gì? Nó trở về rồi á?”
“Vâng thưa chủ tịch Đoàn. Tổng giám đốc Bạch quả thật đã trở về rồi, giờ cô ấy đã đến văn phòng của mình.”
Sắc mặt Đoàn Hựu Đình lập tức thoắt xanh thoắt trắng, vô cùng khó coi: ‘Mẹ kiếp! Sao nó lại trở về lúc này? Chẳng lẽ nó biết tôi định làm gì ư?”
Nghe ông ta nói vậy, trợ lý vội hỏi: “Vậy, chủ tịch Đoàn, chúng ta còn tiếp tục chuyện kia nữa không?”