Chương 1259
Khóe miệng Bạch Dương nhếch lên một cái: “Tổng giám đốc Phó, thế sao anh không cúp máy, lại để mặc di động gọi đi suốt như thế?”
Phó Kình Hiên im lặng, mỉm cười.
Anh không thể nói với cô rằng, mình làm vậy chẳng qua là vì nghe tiếng thở của cô làm anh có cảm giác như đang được nằm ngủ bên cô.
Bởi vì anh biết, nếu anh nói vậy, không khéo cô sẽ cho rằng anh bị điên.
Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên chỉ im lặng cười nhưng không lên tiếng, trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ, không rõ ý của anh cho lắm.
Nhưng thấy anh rõ ràng cũng không định giải thích.
Cho nên Bạch Dương cũng chẳng buồn hỏi nhiều, chỉ hỏi mục đích anh gọi cho mình.
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi em, hôm nay khi nào thì vê. Nhưng ai ngờ lúc gọi thì em đã ngủ rồi” Phó Kình Hiên bưng cốc nước trên đầu giường, nhấp một ngụm rồi trả lời.
Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ, vừa định nói gì đó thì cửa đã bị gõ. Giọng trợ lý Trương vang lên bên ngoài: “Tổng giám đốc Phó, đã mua cơm rồi.”
“Để tôi mở cửa.” Phó Kình Hiên còn chưa đáp lại, Bạch Dương đã đứng dậy giành lên tiếng trước.
Dù gì cũng là cơm của cô, cô không mở cửa đi lấy, lẽ nào còn để anh tới cầm?
Bạch Dương cất bước đi tới, mở cửa ra.
Trợ lý Trương cũng không bất ngờ khi thấy cô, trực tiếp đưa túi qua: “Cô Bạch, đây là cơm tổng giám đốc Phó bảo tôi đặt cho cô.
Tổng giám đốc Phó mới ăn cơm trưa không lâu, nên không thể nào giờ lại ăn tiếp được.
Vì vậy, rõ ràng phần cơm này là tổng giám đốc Phó kêu anh ta mua hộ cho cô.
Bạch Dương nhận lấy túi: “Cảm ơn trợ lý Trương, làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, tổng giám đốc Phó đã dặn dò mà thôi.” Anh ta nói xong, đóng cửa lại.
Bạch Dương nhìn cánh cửa phòng bệnh ở trước mặt, bất đắc dĩ nhún vai.
Tuy thái độ của trợ lý Trương đối với cô đã không còn ghê gớm như mấy ngày trước, vừa thấy cô là tức giận, nhưng lại trở nên vô cùng lạnh lùng.
Nhưng đây là điều cô đáng phải chịu, dù sao cô cũng làm liên lụy khiến sếp của anh ta bị thương.
Bạch Dương cụp mắt mỉm cười, xoay người trở lại bên giường bệnh.
Phó Kình Hiên vẫn đang cầm ipad trong tay, thấy cô trở lại, anh ngước mắt lên: “Ăn cơm thôi, ăn xong giúp tôi một chuyện.”
“Giúp gì thế?” Bạch Dương chớp mắt hỏi.
Phó Kình Hiên khẽ cười: “Ăn xong sẽ nói cho em biết.”
“Được rồi.” Bạch Dương thấy anh úp úp mở mở thì cũng không ép nữa, ngồi xuống ăn cơm.
Giữa lúc đó, hai người không nói câu nào, ai làm việc người nấy.
Bạch Dương ăn cơm, còn Phó Kình Hiên xem báo cáo. Trong phòng bệnh rộng lớn, ngoài tiếng nhai muốt khẽ khàng cùng tiếng hô hấp ra, trông cực kỳ yên tĩnh.