Chương 1283
Y tá lúc này mới ngộ ra, mở miệng đáp: “Tối qua anh Phó đã xuất viện rồi.”
“Cái gì? Anh ấy xuất viện rồi sao?” Trong lòng Bạch Dương rất kinh ngạc.
Y tá gật đầu: “Phải, nửa đêm hôm qua anh Phó đã xuất viện.”
“Nửa đêm!” Bạch Dương cắn môi.
Vậy là xuất viện sau khi chia tay ở nhà hàng.
“Cô y tá, anh ấy tại sao muốn xuất viện?
Vết thương của anh ấy không phải còn chưa khỏi hay sao?” Bạch Dương kéo y tá lại hỏi.
Y tá lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, vết thương của anh Phó quả thật vẫn chưa đến lúc xuất viện, nhưng nghỉ ngơi ở nhà cũng được, vậy nên phía bệnh viện đã đồng ý để anh ấy xuất viện”
“Như vậy à, tôi biết rồi.” Bạch Dương cũng biết không hỏi được gì nữa, miễn cưỡng cong khóe môi, nặn ra nụ cười, sau đó buông tay.
Cánh tay của y tá có lại tự do, đẩy xe đẩy tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Dương nhìn cửa phòng bệnh trước mắt, đã không phải là ba chữ Phó Kình Hiên, mà là bảng tên của người khác, cô mím đôi môi đỏ, xoay người đi về phía thang máy.
Đi tới hoa viên nhỏ ở bên ngoài tòa nội trú, Bạch Dương tìm một dãy ghế ngồi xuống, sau đó rút điện thoại ra, gọi điện cho Phó Kình Hiên.
Cuộc gọi không giống như trước đây, vừa kết nối thì được Phó Kình Hiên nghe ngay, mà đổ chuông vài tiếng mới được Phó Kình Hiên nghe máy.
Giọng nói lạnh lùng của Phó Kình Hiên truyền đến: “Có chuyện gì?”
Bạch Dương nghe ra sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh, trong lòng có chút không thoải mái.
Anh bị làm sao vậy?
Sao thái độ lại thay đổi như vậy?
Lại quay lại thái độ lạnh lùng đối với cô vào 6 năm đó.
Điều này khiến lông mày của Bạch Dương vô thức nhíu lại: “Phó tổng, anh xuất viện rồi sao?”
“Ừm.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương để chiếc cặp lồng giữ nhiệt sang bên cạnh: “Tại sao? Tại sao xuất viện không nói một tiếng với tôi?”
“Đây là chuyện của tôi, tại sao phải nói với em?” Phó Kình Hiên lạnh lùng hỏi ngược lại.
Bạch Dương tắc nghẹn, rất nhanh lại tiếp tục nói: “Phải, chuyện này quả thật là chuyện của anh, nhưng cũng có liên quan tới tôi, là tôi hại anh thành như này, tôi đã nói, tôi sẽ chăm sóc cho anh, cho tới khi anh khôi phục, vậy nên anh xuất viên, đương nhiên nên nói với tôi một tiếng, không thì kêu tôi đi đâu tìm anh chăm sóc anh?”
“Không cần đâu.”
“Cái gì?” Bạch Dương hơi sững người.
Mí mắt của Phó Kình Hiên cụp xuống, che đi thần sắc trong đáy mắt, giọng nói khàn khàn đáp lại: “Tôi nói, không cần chăm sóc tôi, về sau cũng không cần, hơn nữa tôi cũng không cần sự chăm sóc của em.”
Dứt lời, anh trực tiếp cúp máy.