Chương 1294
Dù sao Phó tổng buông tay quá đột ngột, cô Bạch không cảm thấy kỳ quái mới là lạ.
Trợ lý Trương đẩy kính, trả lời một cách chuyên nghiệp: “Thực ra, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì Phó tổng cảm thấy trái tim của cô Bạch quá cứng rắn, Phó tổng thấy không thể hòa tan được cô, hi vọng theo đuổi được cô, nên Phó tổng quyết định buông tay cô, đã buông tay, đương nhiên Phó tổng phải giữ khoảng cách với cô, nên Phó tổng cũng không cần cô Bạch tiếp tục chăm sóc anh ấy nữa, cô Bạch còn thắc mắc gì không?”
“… “
Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, một lúc sau, giọng nói có chút phức tạp trả lời: ‘Không có…”
Phó Kình Hiên buông tay cô, nên giữ khoảng cách với cô, không để cô chăm sóc anh, lý do này, quả thật có vẻ hợp lý.
Chỉ là, anh thật sự vì không thấy được hi vọng nên mới đột nhiên buông tay?
Không biết tại sao, Bạch Dương luôn cảm thấy còn lý do khác.
Bởi vì Phó Kình Hiên buông tay, quả thật quá đột ngột.
Rõ ràng một ngày trước thái độ vẫn vậy, ngày hôm sau đột nhiên thay đổi, điều này khiến người khác không thể không nghĩ nhiều, có phải cô đã làm cái gì, khiến anh quyết định buông tay.
Dù sao Phó Kình Hiên muốn buông tay, sớm đã buông tay rồi, sẽ không đợi đến bây giờ.
“Cô Bạch đã không có thắc mắc gì nữa, vậy tôi xin cáo từ.” Trợ lý Trương lịch sự mỉm cười với Bạch Dương, nhấc chân rời đi.
Bạch Dương nhìn chiếc hộp giữ nhiệt ở trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời, không được thoải mái.
Phó Kình Hiên cứ từ bỏ như vậy, khiến cô không biết sau này phải làm sao, nợ ân tình của anh, cũng không biết phải trả như thế nào.
Giống như trợ lý Trương nói, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không cần báo ơn sao?
Nhưng nếu như không báo ơn, ân tình này sẽ vĩnh viễn dán ở trên người cô, khiến cô không ném đi được, cũng không buông xuống được.
Cô vốn là một người không thích nợ người khác, một khi nợ ai đó, sẽ nghĩ cách trả lại †rong một khoảng thời gian ngắn, nếu không trong lòng từ đầu đến cuối luôn có sự vướng mắc, ăn ngủ không yên.
Nên cái ơn này, cô vẫn phải báo, nếu không cô sẽ không sống yên được.
Còn về phải trả như thế nào…
Bạch Dương day ấn đường ngồi xuống, chỉ cảm thấy cả người rất mệt mỏi.
Lúc này, phòng làm việc đột nhiên có người gõ cửa.
Suy nghĩ của Bạch Dương bị cắt ngang, ngước mắt lên nhìn: “Mời vào.”
Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Lục Khởi đi vào: “Bảo bối, đang bận hả?”
“Anh đến đây làm gì?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh ta.
Lục Khởi đi đến đối diện với bàn làm việc của cô, kéo ghế ngồi xuống: “Anh đến đợi em tan làm, sau đó đưa em về nhà, không phải đã nói trước rồi sao, hôm nay đi đến nhà anh gặp mẹ anh.”
“Ồ, đúng rồi, suýt nữa quên mất.” Bạch Dương ngại ngùng cười một tiếng.
“Không sao, nên không phải anh đến đây để nhắc nhở em sao.” Lục Khởi xua tay, sau đó anh mắt rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt ở trên bàn: “Bảo bối, đây là cái gì, em mang cơm đi làm?”
“Không, đây là canh xương nấu cho Phó Kình Hiên.” Bạch Dương lắc đầu, trả lời.