Chương 1305
“Tôi biết tối nay Bạch Dương đến nhà anh, cho nên…”
Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi một cú điện thoại.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc với Lục Khởi từ đầu dây bên kia truyền đến: “Phó tổng.”
“Mẹ?” Ngay khi Lục Khởi nghe thấy giọng nói này lập tức sợ ngây người, anh ta không thể tin nhìn Phó Kình Hiên: “Sao anh lại có số điện thoại của mẹ tôi, hơn nữa còn liên lạc với mẹ tôi?”
Trợ lý Trương đẩy mắt xuống, cười tủm tỉm trả lời: “Ngài Lục vẫn chưa biết sao, mẹ của anh từng là bạn thời đại học với bà chủ chúng tôi.”
“Mẹ tôi và mẹ của Phó Kình Hiên từng là bạn thời đại học sao?” Lục Khởi giật mình đến lạc giọng: “Chuyện này sao có thể chứ?”
“Sự thật là như vậy.” Trợ lý Trương buông tay: “Hai người họ chẳng những là bạn thời đại học, mà quan hệ hồi xưa cũng rất tốt là đằng khác, ngoài ra thẩm mỹ viện của mẹ Ngài Lục là nơi mà hai người cùng nhau kinh doanh, có điều sau khi bà chủ chúng †ôi qua đời, chỗ cổ phần của phu nhân đã do Phó tổng của chúng tôi kế thừa, cho nên Phó tổng cũng coi như là đối tượng hợp tác của mẹ anh, dù cho có số điện thoại của anh ấy cũng không có gì quái lạ”
Nghe trợ lý Trương giải thích xong, khóe miệng Lục Khởi khẽ giật: “Mẹ kiếp, không ngờ còn có loại chuyện này.”
Mà anh ta lại không biết một tý nào nữa chứ.
Trong xe, Phó Kình Hiên nghe xong câu trả lời của bà Lục lập tức khẽ biến sắc: “Cái gì?
Bà đã nói cho Bạch Dương biết thân phận của cô ấy rồi sao?”
Bên ngoài xe, Lục Khởi nghe Phó Kình Hiên nói thế lập tức sải bước ra ngoài cửa sổ xe, nắm lấy mép cửa sổ xe, anh ta nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên, vội vàng hỏi: “Phó Kình Hiên, anh có biết bảo bối không phải con của nhà họ Bạch?”
Phó Kình Hiên không để ý tới anh ta, chỉ nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, làm phiền bà.”
Dứt lời, Phó Kình Hiên buông điện thoại ra…
Lục Khởi cắn răng, lại lặp lại một lần nữa: “Phó Kình Hiên, có phải anh đã sớm biết bảo bối không phải con ruột của nhà họ Bạch đúng không?”
“Không liên quan gì đến anh.” Anh nói xong lời này lập tức đưa mắt nhìn về phía trợ lý Trương: ‘Lái xe đi.”
“Vâng” Trợ lý Trương đáp một tiếng, sau đó kéo Lục Khởi ra khỏi cửa xe của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên thấy vậy thuận thế đóng cửa Sổ xe lại.
Lục Khởi tức giận vỗ cửa sổ: “Phó Kình Hiên, anh đứng lại, anh mở cửa sổ ra nói rõ ràng mọi chuyện đi, rốt cuộc sao anh biết bảo bối không phải con của nhà họ Bạch, vả lại anh biết từ lúc nào, Phó Kình Hiên, anh nói rõ ràng đi!”
Phó Kình Hiên đương nhiên nghe được chất vấn của Lục Khởi, nhưng anh cũng không thèm để ý mà đã nhắm mắt lại, không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.
Bên ngoài xe, trợ lý Trương cũng mở cửa ghế lái ngồi lên, sau đó dưới ánh mắt căm giận của Lục Khởi nhanh chóng lái xe rời đi.
Lục Khởi hứng chịu làn khói phả ra của xe hơi, thế là tức giận đến độ nhảy cẵng lên.