Chương 1310
Nhưng bây giờ, trong video này, cô nghe thấy mẹ nói lời tạm biệt với cô.
Còn có ba cũng vậy, sáu năm trước, ba tự sát quá đột ngột, cô cũng không thể nhìn thấy lần ba cuối cùng.
Song may mắn thay, lời tạm biệt của ba mẹ cô với cô, lời tạm biệt của cô với ba mẹ cô, tất cả đều được thực hiện trong video này.
Bạch Dương kích chuột một cái, bấm thoát ra đĩa CD, sau đó cẩn thận vô cùng ôm chiếc đĩa CD trân quý kia vào trong ngực, đến tận lúc này cô không che giấu nổi sự đau đớn nữa, Bạch Dương òa khóc nức nở.
Không biết khóc bao lâu, có lẽ cô khóc đã mệt mỏi, thế là trực tiếp ngã xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Bạch Dương bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô mở mắt ngồi thẳng người, bấy giờ mới phát hiện lưng đau nhức cực kỳ, còn có cổ cũng vậy, hình như đều có chút không cách nào cử động linh hoạt.
Không còn cách nào khác, cô cẩn thận cất đĩa CD lại, đứng dậy vừa xoa cổ vừa đi ra thư phòng, đi về phía cửa phòng khách.
Cửa mở ra, Lục Khởi ôm một món đồ chơi nhồi bông, cười lộ ra một hàng răng trắng bóc với cô: “Bảo bối, chào buổi sáng!”
Bạch Dương nhìn anh cười ngốc nghếch thế kia cũng nhịn không được nở nụ cười: “Chào buổi sáng, vào đi.”
Lục Khởi đứng tại chỗ không nhúc nhích, trông cứ như đang ngây người ra đấy.
Bạch Dương khế nhíu mày: “Anh làm sao vậy? Sững sờ làm gì? “
Lục Khởi rốt cuộc hoàn hồn, kinh ngạc không thôi nhìn cô: “Bảo bối, em bình thường lại rồi hả?”
“Ừm.” Bạch Dương nhếch miệng, trả lời một câu.
Lục Khởi tò mò: “Bảo bối, sao em lại trở về dáng vẻ lúc trước? Em chấp nhận việc thay đổi thân phận rồi à?”
Bạch Dương ừ một tiếng: “Phải, chấp nhận rồi”
“Sao lại nhanh như vậy?” Lục Khởi giữ chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước sofa phòng khách, sau đó ấn bả vai cô, để cô ngồi xuống, sau đó lại nói: ‘Bảo bối, em mau nói cho anh biết, rốt cuộc sao em lại thừa nhận được?”
Anh biết sớm muộn gì cô cũng sẽ thừa nhận thân phận của mình, dù sao ván đã đóng thuyền, kể cả không thừa nhận thì còn có thể làm gì chứ?
Còn có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạch hải!
Chỉ là anh không ngờ được chỉ trong một đêm cô đã thừa nhận mọi việc, vốn anh còn tưởng rằng phải rất lâu mới ổn định.
Bạch Dương từ trên bàn trà rút một tờ khăn giấy ướt lau mắt mình.
Chắc là tối hôm qua khóc mấy lần, trước khi đi ngủ cô cũng không tẩy trang rửa mặt, cho nên lúc này đôi mắt cô khô khốc cực kỳ không thoải mái.
Cô vừa lau mắt, vừa trả lời: “Trong cái hộp bác đưa cho em, là một đĩa CD, bên trong ghi lại cảnh ba mẹ em khi còn sống, bọn họ biết sớm muộn gì em cũng sẽ biết chuyện bản thân không phải là con ruột của bọn họ, cho nên sợ em suy nghĩ nhiều, sợ em đau lòng, vậy nên mới đặc biệt quay lại video an ủi em, nói cho em biết rằng mặc dù em không phải do bọn họ sinh ra, thì em vẫn mãi mãi là con gái của bọn họ, bọn họ rất yêu em.”
Nói tới đây, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nở nụ cười tươi tắn.
Lục Khởi nhìn cô, giật mình gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”