Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1313



Chương 1313

Hai người đi tới bãi đỗ xe của tập đoàn Phó thị, vừa đi tới trước xe, Phó Kình Hiên bỗng dưng dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước.

Trợ lý Trương còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy anh dừng lại thế là cũng dừng theo, sau đó mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, sao vậy?”

“Bạch Dương tới rồi.’ Phó Kình Hiên nhìn phía trước, thấy rõ người phụ nữ đứng bên cạnh xe mình, đôi môi mỏng khẽ trả lời.

Trợ lý Trương nghe thấy vậy lập tức kinh ngạc từ phía sau anh đứng ra nhìn theo, quả nhiên thấy được Bạch Dương.

“Đúng là cô Bạch, cô ấy tới làm gì?” Trợ lý Trương nghi ngờ không thôi.

Phó Kình Hiên híp mắt lại, không nói gì mà nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Dương đang cúi đầu xem điện thoại bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Phó Kình Hiên và Trợ lý Trương đang đi tới, cô lập tức đứng thẳng người, xoay sang bên phải một chút, mặt đối mặt với Phó Kình Hiên: “Phó tổng.”

“Em có chuyện gì sao?” Phó Cảnh nhìn cô, mặt không cảm xúc hỏi.

Bạch Dương nhíu mày.

Anh vẫn lạnh lùng như hai ngày trước.

“Tôi tới nơi này là muốn tìm kiếm một đáp án.” Bạch Dương nhìn anh.

Phó Kình Hiên mím môi, trong mắt có chút không rõ: “Đáp án gì?”

Bạch Dương mở miệng trả lời: “Chính là nguyên nhân anh đột nhiên không cho tôi chăm sóc anh nữa, Phó tổng, tôi muốn biết tại sao lại thế?”

Anh buông tay cô, cô không quan tâm, cũng không muốn biết tại sao.

Nhưng anh không muốn để chăm sóc bản thân nữa, cô thật sự không hiểu nổi.

Bởi vì điều này làm cho cô cảm thấy mình có phải đã làm gì đó không đúng hay không, thế nên anh mới không cho cô chăm sóc nữa.

Mà anh không cho cô chăm sóc anh, thì cũng biến tướng ngăn cản cô báo ân.

Tuy rằng trợ lý Trương nói không cần cô báo ân, nhưng cô có thể thật sự không báo sao?

Vậy cô sẽ trở thành người như nào? Một kẻ hèn chỉ biết chấp nhận người khác lo toan, bản thân thì không trả lại.

Tóm lại cô tuyệt đối không muốn mình biến thành như vậy.

Cô chính là người như thế, sự giúp đỡ của người khác đối với cô, bản thân nhất định phải trả lại, bằng không cô sẽ thấy hổ thẹn, trong lòng cũng bất an.

Phó Kình Hiên nghe Bạch Dương nói thế, †rong mắt bỗng dưng lóe lên một tia sáng.

Hiển nhiên anh không ngờ rằng việc cô muốn hỏi lại là chuyện này, hơn nữa còn đặc biệt chạy tới ngăn anh.

Cũng đúng, nếu cô không chờ ở đây mà trực tiếp đến quầy lễ tân, vậy cô sẽ không gặp được anh.

“Không có nguyên nhân gì cả.” Phó Kình Hiên khẽ nhếch đôi môi mỏng trả lời một câu, sau đó lướt qua cô muốn đi.

Bạch Dương giang hai tay, chặn đường của anh: “Không có nguyên nhân? Phó tổng, anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.