Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1318



Chương 1318

Trợ lý Trương dừng xe lại, quay đầu nhìn về về phía người đàn ông ở ghế sau giống như đang ngủ, sau đó nhắc nhở: “Phó tổng, đến rồi”

Phó Kình Hiên mở mắt, không nói gì thêm trực tiếp xuống xe.

Cả hai đến khoa tim mạch bắt đầu kiểm Tra.

Lâm Diệc Hàng cũng tới, anh ta đánh giá Phó Kình Hiên: “Sắc mặt cậu rất kém đấy, xem ra sau khi cậu xuất viện chắc không 1 có cẩn thận dưỡng bệnh nhỉ.”

Phó Kình Hiên mím môi lạnh nhạt nói: “Tập đoàn không thể không có tôi.”

“Tuy nói như vậy, nhưng nếu cậu không thành thật điều dưỡng thân thể theo lời dặn của bác sĩ, thì cậu sẽ không trụ được đến ba năm đâu, nói không chừng có thể sẽ chết đột ngột vào một ngày nào đó.”

Lâm Diệc Hàng đẩy kính, lạnh nhạt nói.

Anh ta nói ra những lời liên quan đến tính mạng, những lời nghiêm trọng như thế mà nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, chứng tỏ anh ta là người lạnh nhạt vô tình.

Thấy bệnh của Phó Kình Hiên tệ hơn như vậy, chẳng những không trụ được ba năm mà còn có thể đột ngột qua đời, trợ lý Trương không thể không sốt ruột, vội vàng nhìn Phó Kình Hiên nói: “Phó tổng, anh nghe chưa, nếu anh không yêu quý thân thể của mình, anh sẽ…”

“Không cần nhiều lời.” Phó Kình Hiên giơ †ay ngăn anh ta nói: “Cơ thể của tôi, tôi tự biết.”

“Nhưng mà…”

Trợ lý Trương còn muốn nói tiếp, Phó Kình Hiên lại híp mắt nhìn anh ta bằng một ánh Trợ lý Trương cũng thò lại gần rồi xem cùng nhau.

Nhìn thấy câu nói “gia tốc hại tim”, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: “Làm sao trái tim của anh lại có thể hỏng nhanh như vậy?

Nhìn thấy dòng chữ trái tim đang hư tổn nhanh chóng), sắc mặt anh ta lập tức biến đổi: “Sao trái tim của Phó tổng lại hỏng nhanh vậy?”

Phó Kình Hiên cũng nhíu mày.

Lâm Diệc Hàng đút tay vào túi áo blouse trắng, thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã nói, cậu ta không điều dưỡng thân thể của mình theo lời dặn của bác sĩ, ngược lại còn làm việc trong thời gian dài, trái tim của cậu ta không chịu được quá tải như vậy, nên tốc độ mục nát nhanh hơn, bởi vậy vừa nãy tôi mới nói, có thể cậu ta sẽ không sống được quá ba năm.”

“Hoá ra là như vậy.’ Trợ lý Trương siết chặt nắm tay, sau đó lại hỏi: “Vậy chú ý điều trị từ bây giờ thì có thể sẽ tốt hơn chút không.”

“Gần giống vậy.’ Lâm Diệc Hàng nhún vai.

Trợ lý Trương nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Phó tổng, tôi biết anh không thích nghe những lời này, nhưng tôi vẫn muốn nói, vì cậu hai, cũng vì cô Bạch, anh hãy quý trọng thân thể của mình đi, bây giờ cậu hai còn nhỏ không biết gì cả, nên tập đoàn Phó Thị vẫn cần anh, cậu hai cũng cần anh cầm tay chỉ bảo, nếu không cậu ấy sẽ không thể đè ép được những con cáo già trong tập đoàn, còn cô Bạch, không phải anh nói anh muốn mở đường cho cô Bạch để sau này cô Bạch không phải đi đường vòng sao?”

Anh ta càng nói mắt càng đỏ, cảm xúc cũng kích động: “Nhưng bây giờ, anh còn chưa mở đường cho cô Bạch được bao nhiêu, nên nếu anh không chú ý giữ gìn sức khoẻ, lỡ như… thì cậu hai và cô Bạch phải làm sao?”

Nghe đến đây, đôi môi mỏng Phó Kình Hiên hơi giật, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”

Anh không thể không thừa nhận, lời nói của Trương Trình đã chọc trúng nơi mềm mại nhất trong lòng anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.