Chương 1319
Phó Kình Hiên hít vào một hơi, sau đó thở ra, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Cuối cùng trợ lý Trương cũng vui mừng mỉm cười.
Lúc này, Lâm Diệc Hàng một lần nữa mở miệng: “Được rồi, kết quả kiểm tra đã có rồi, bây giờ đến phòng thuốc lấy thuốc đi, bởi vì sau khi xuất viện cậu không tĩnh dưỡng, dẫn tới việc trái tim bị hư tổn nhanh hơn, nên cậu phải kê đơn thuốc mới, những loại thuốc trước đây thì không cần uống nữa.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi làm theo đi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó cầm lấy đơn thuốc Lâm Diệc Hàng kê cho, xoay người rời khỏi phòng kiểm tra.
Sau khi trợ lý Trương lấy thuốc xong, hai người lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trên xe, Phó Kình Hiên đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhấp đôi môi mỏng rồi nói: ‘Lát nữa cậu gọi Bạch Dương, nói cô ấy không cần đến bữa tiệc ngày mai nữa”
“Vâng Phó tổng.” Trợ lý Trương vừa lái xe vừa lên tiếng.
Phó Kình Hiên không nói gì thêm, anh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sau khi đến nơi ở tạm của anh ta, trợ lý Trương mới gọi điện thoại cho Bạch Dương.
Lúc này Bạch Dương đang ở trong văn phòng của mình xử lý giấy tờ, nhưng không biết như thế nào, cả người đều không có tâm trạng, đặc biệt là lực chú ý, làm sao cũng không thể tập trung.
Thế cho nên một hai tiếng trôi qua, cô mới xử lý được hai ba phần giấy tờ.
Thư kí Đồng pha một ly cà phê cho cô, sau đó quan tâm hỏi: “Bạch tổng, có phải cô không thoải mái ở đâu không?”
Bạch Dương buông bút máy xuống, xoa huyệt Thái Dương: ‘Không có.”
“Nhưng tôi thấy sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm.” Thư kí Đồng nhìn vào mặt cô.
Bạch Dương dựa lưng vào ghế: “Tôi không sao, có thể do hơi mệt nên mới như vậy.”
“Vậy cô nghỉ ngơi trong một lúc đi, những giấy tờ này không cần xử lý gấp đâu.” Thư kí Đồng nói.
Bạch Dương khẽ gật đầu: “Cũng đúng, tôi lên sô pha nằm một lát.”
Bạch Dương dậy sửa sang lại quần áo rồi đi vào phòng nghỉ.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên làm cô dừng bước.
Bạch Dương cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại trên bàn làm việc, thấy trợ lý Trương gọi tới, không biết vì sao cô lại nhanh chóng cầm điện thoại lên đặt vào bên tai: “Trợ lý Trương.”
“Chào cô Bạch.” Trợ lý Trương mở miệng chào hỏi.
Bạch Dương một lần nữa ngồi xuống: “Chào anh, xin hỏi, anh có chuyện gì không?”
Anh ta gọi điện thoại tới thì chắc là do Phó Kình Hiên sai bảo.
Nếu không chắc chắn anh ta sẽ không gọi điện thoại, dù sao giữa họ cũng không có quan hệ gì.
Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên đã uống thuốc và nằm xuống nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Phó Kình Hiên mới trả lời: “Chuyện là như vậy, cô Bạch, vừa rồi Phó tổng bảo tôi báo cho cô rằng cô không phải đến bữa tiệc ngày mai nữa.”
“Tôi không phải đi nữa?” Bạch Dương hơi nhíu đôi mày đẹp.