Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1322



Chương 1322

“Vâng.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, thư kí Đồng buông điện thoại xuống, đẩy kính đen trên mũi, mở cửa văn phòng của mình ra đi vào.

Lúc Lục Khởi đến Thiên Thịnh đã là nửa tiếng sau.

Lúc đến sắc mặt anh ta rất khác thường, vô cùng nghiêm túc.

Bạch Dương vốn đang định hỏi sao anh ta lại đột nhiên đến đây, nhưng nhìn biểu cảm trầm trọng của anh ta thì sửa miệng hỏi: “A Khởi, anh làm sao vậy?”

“Bảo bối, hình như anh vừa nhìn thấy Bạch Viện.” Lục Khởi đi đến chỗ đối diện bàn làm việc của cô, trầm giọng nói.

Nghe thấy cái tên này, đồng tử Bạch Dương co rút lại, lưng cũng thẳng hơn: “Anh nói cái gì? Thấy Bạch Viện?”

“Đúng vậy. Lục Khởi gật đầu thật mạnh: “Anh dám khẳng định chắc chắn là cô ta, hơn nữa anh còn chụp hình lại.”

“Cho em xem.” Bạch Dương đứng lên.

Lục Khởi lấy điện thoại ra, click mở album, †ìm bức ảnh mới nhất mình chụp được cho cô xem: “Lúc anh tới, anh không đậu xe ở bãi đỗ xe, mà đậu ở ven đường trước cửa Thiên Thịnh, lúc anh xuống xe thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Viện đang ở trong quán cà phê bên kia đường, lúc nhìn thấy cô ta anh Sợ ngây người, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.”

Bạch Dương không nghe lời anh ta nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Bức ảnh trên màn hình chụp một bên mặt của một người phụ nữ, vì bức ảnh được phóng to lên để chụp nên độ nét không cao lắm, nhưng nhìn thoáng qua thì Bạch Dương đã nhận ra, người phụ nữ trong bức ảnh đúng là Bạch Viện.

Sáu năm trước, sau khi ba nhảy lầu tự sát, cô ta và mẹ kế đã cùng nhau cuỗm đi số vốn lưu động cuối cùng của Thiên Thịnh!

“Bỏ đi 6 năm, vậy mà cô ta cũng trở lại rồi.”

Bạch Dương nắm chặt điện thoại, nói với vẻ mặt khó coi.

Lục Khởi gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu chúng †a còn tưởng rằng cả đời này cô ta và mẹ kế của em sẽ không quay lại, không ngờ mới 6 năm đã quay lại, sợ là mẹ kế của em cũng đã quay lại đấy.”

Bạch Dương cười lạnh: “Cũng đúng, bây giờ Thiên Thịnh đã phát triển từng bước ổn định, vẫn chưa phá sản, chắc chắn họ sẽ nghe ngóng được tin tức, sau đó chạy về.”

“Ý của em là họ trở về để cướp Thiên Thịnh khỏi em sao?” Lục Khởi nhíu chặt mày.

Bạch Dương trả điện thoại cho anh ta: “Ngoài chuyện này, em không thể nghĩ ra được mục đích khác họ đột nhiên chạy về Hải Thành, hai mẹ con này ích kỷ tham lam y như nhau, năm đó sau khi ba qua đời, họ đã lập tức cầm theo số tiền sở hữu bỏ trốn, biến mất không thấy bóng dáng đâu, hoàn toàn không để ý cuối cùng Thiên Thịnh sẽ thế nào, thậm chí còn không tham gia tang lễ của ba, vậy nên có thể thấy được hai mẹ con này không có tâm, trong mắt chỉ có lợi ích, nếu năm đó Đoàn Hựu Đình không đứng ra làm cổ đông, yêu cầu ngân hàng hỗ trợ tài chính thì e là Thiên Thịnh đã xong đời từ 6 năm trước rồi.

Hơn nữa Thiên Thịnh có thể có được ngày hôm nay thật sự nhờ ơn Đoàn Hựu Đình.

Tuy mục đích thật sự của Đoàn Hựu Đình khi nhờ ngân hàng bỏ vốn vì muốn hoàn †oàn khống chế Thiên Thịnh, nhưng cô lại không thể phủ nhận công lao của Đoàn Hựu Đình với Thiên Thịnh.

Vì thế nên mặc dù Đoàn Hựu Đình làm đủ trò khó coi, cô vẫn chịu đựng, không dùng thân phận cổ đông lớn nhất của mình để mạnh mẽ xử phạt ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.