Chương 1345
Nhưng lòng anh rất kích động và cũng rất vui sướng.
Vì anh có thể mạnh dạn nghĩ rằng cô không thích anh chụp ảnh thân mật với 1 người phụ nữ khác, cô đang ghen.
Đúng, cô đang ghen.
Anh cảm nhận được những dòng chữ Bạch Dương gửi tới kia mang theo mùi vụi ghen tuông.
Điểm thuyết phục nhất chính là cô gửi xong liền nhanh chóng thu hồi lại.
Hành động này chứng minh cô ý thức được mình đã gửi tin không nên gửi, sợ anh thấy nên chột dạ thu hồi.
Cho nên, chuyện này chứng tỏ cô đã bắt đầu có tình cảm với anh rồi sao?
Nghĩ đến khả năng Bạch Dương bắt đầu có †ình cảm với mình, Phó Kình Hiên lại không vui, mày nhíu chặt, mặt nhăn nhó, khí lạnh tản mát quanh thân.
Theo lý mà nói, Bạch Dương bắt đầu để ý đến anh thì anh nên vui mới phải.
Nhưng trời không chiều lòng người, lúc cô bắt đầu có tình cảm với anh lại chính là lúc anh sắp chết.
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn trái tim đập yếu ớt của mình, trong mắt xẹt qua chút buồn.
Anh thừa nhận trái tim anh vốn dĩ đang chết dần chêt mòn, nhưng bởi vì bây giờ nhận ra Bạch Dương có lẽ bắt đầu có tình cảm với mình mới lấy lại được một chút sức sống.
Mà sức sống này đã gián tiếp khiến anh muốn được sống tiếp và ở bên cạnh Bạch Dương mãi mãi.
Thời gian đầu, việc tìm kiếm trái tim tương thích luôn trong trạng thái vô vọng, nếu không tìm được thì cuối cùng sẽ chết. Anh biết Bạch Dương không có tình cảm với anh, cho nên anh mới quyết định buông tay Bạch Dương, sau đó bình thản chấp nhận cái chết.
Nhưng bây giờ, Bạch Dương đã có tình cảm với anh, anh vẫn chưa chết, anh muốn †ìm được tim tương thích, anh muốn sống tiếp!
Chỉ là rất khó tìm được tim tương thích…
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Phó Kình Hiên tạm thời kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, anh bắt máy: “Nói.”
“Phó tổng, tôi đã xử lý sạch sẽ chuyện trên mạng rồi. Ba ngày sau, bộ phận pháp lý của tập đoàn sẽ có một phiên tòa với các kênh truyền thông đó.” Trợ lý Trương báo cáo.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Ừm.”
“Ngoài ra, tôi cũng tìm ra thợ săn ảnh chụp tấm ảnh kia rồi. Anh ta không thuộc bất kỳ kênh truyền thông nào cả mà hoạt động tự do.” Trợ lý Trương đẩy kính nói.
Phó Kình Hiên nheo mắt: “Anh ta đã bán ảnh cho kênh truyền thông nào?”
“Không, anh ta không bán ảnh cho kênh †ruyền thông nào cả, mà bán cho Trương Lị .
“Trương Lị Lị?” Phó Kình Hiên mím môi: “Sao anh ta lại bán cho cô ta?”
“Bởi vì tấm ảnh kia là do Trương Lị Lị yêu cầu thợ săn ảnh chụp.” Trợ lý Trương lạnh lùng nói: “Thợ săn ảnh nói Trương Lị Lị đã †ìm anh ta trước buổi tiệc xã giao, bảo anh †a ẩn nấp bên ngoài khách sạn, sau đó chụp ảnh thân mật của anh và Trương Lị Lị. Sau khi chụp xong, cô ta đưa cho anh †a 300 triệu đồng. Đêm qua, anh ta đã gửi bức ảnh đó cho Trương Lị Lị, cô ta lại gửi nó cho kênh truyền thông, cố ý nói anh sắp đính hôn với cô ta.”
Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nớ, trong mắt đầy tức giận: “Thì ra là như vậy.”