Chương 1354
“Cháu gọi rồi, điện thoại anh ấy tắt máy.”
Bạch Dương đỡ trán, bất đắc dĩ nói.
Bà Lục nhún vai: “Vậy bác hết cách rồi, thằng nhỏ này có lúc rất ngang, nó muốn tránh, ai cũng không thể tìm thấy, đúng rồi Dương Dương, cháu cũng không tìm thấy nó, nó lại tự dưng không thấy đâu, các cháu có phải mâu thuẫn rồi không?”
Ánh mắt Bạch Dương hoang mang, đáp: “Không có ạ, cháu và Khởi không có mâu thuẫn, trước đó anh ấy gọi điện cho cháu, chúng cháu còn nói chuyện vui vẻ, nhưng sau đó cảm xúc của anh ấy đột nhiên có chút không đúng, sau đó là thế này, cho nên cháu cũng rất buồn bực.”
“Hai đứa nói gì, có thể nói cho bác nghe không? Bác phân tích giúp cháu.” Bà Lục đề nghị.
Bạch Dương gật đầu đồng ý, sau đó nói ra đại khái nội dung điện thoại của mình và Lục Khởi.
Bà Lục nghe xong, chợt chìm vào im lặng.
Trong lòng Bạch Dương trầm xuống: “Bác gái, sao bác không nói nữa? Có phải cháu đã chọc đến Khởi ở đâu không?”
“Không có.” Bà Lục cười cười, biểu cảm lại có chút bất đắc dĩ: “Cháu không đắc tội nó, là vấn đề của bản thân nó.”
“Vấn để của bản thân anh ấy?” Bạch Dương nghiêng đầu, càng nghe càng không hiểu, mở miệng hỏi: “Bác gái, có phải bác biết Khởi rốt cuộc thế nào không?”
“Đại khái là thằng nhóc đó biết mình lại bỏ lỡ rồi.” Bà Lục thở dài: “Thực ra ban đầu bác đã nói rồi, kêu nó lấy can đảm, đừng che giấu, nó lại cứ không nghe vào, bây giờ hay rồi, không còn hi vọng nữa, bác thấy ấy, đây cũng là nó tự chuốc lấy.”
“Bác gái..’ Nghe những lời này của bà Lục, trong lòng Bạch Dương có chút quái lạ, mơ hồ đoán được gì đó, lại không dám khẳng định.
Bà Lục lại nói: Được rồi Dương Dương, cháu mặc kệ thằng nhóc đó, để nó trốn đi, qua một khoảng thời gian, tự nó sẽ quay về, bác cúp trước đây, bác và mấy bà đã hẹn ra ngoài làm đẹp, cũng đến giờ rồi.”
“Dạ.” Bạch Dương gật đầu.
Cuộc gọi kết thúc, cô vứt điện thoại lên ghế phụ, giơ tay xoa sống mũi.
Mặc kệ Khởi?
Sao có thể làm được.
Cô và Lục Khởi làm bạn hơn hai mươi năm, †ừ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa lần này Lục Khởi đột nhiên trở nên không đúng, hình như cũng có liên quan tới cô, cô mặc kệ anh, lương tâm không đành, có lỗi với tình bạn hơn hai mươi năm.
Cho nên, bất kể thế nào, cô cũng phải tìm được anh.
Ngón tay Bạch Dương khẽ nhấn cạnh huyệt thái dương, ngẫm nghĩ nơi Lục Khởi có thể đi.
Nghĩ một lát, mắt cô chợt mở to, thân thể cũng ngồi thẳng dậy.
Cô nghĩ tới rồi.
Cô nghĩ tới một nơi có lẽ Khởi sẽ đi.
Đó chính là công viên họ trước đây thường tới.
Cô nhớ lúc mình tám tuổi, có một lần bị Lý Tú Chỉ bạt tai, đau lòng chạy ra khỏi nhà, vừa khéo gặp được Lục Khởi đến biệt thự nhà họ Bạch tìm cô chơi.