Chương 1390
Bất luận là mối quan hệ gì cũng không bền chặt bằng quan hệ thông gia với nhà họ Phó. Vì thế ông ta muốn biết Phó Kình Hiên có định kết thúc cuộc đời độc thân của mình không.
Nếu có, dù anh thích con gái nhà nào, bọn họ cũng có thể đẩy con gái mình ra, dùng mọi biện pháp để con gái nhà mình đoạt người về.
“Không thể.” Phó Kình Hiên nhìn thấu dã †âm trong mắt vị khách mờ. Anh hơi híp mắt lại, lạnh lùng trả lời.
Vị khách mời bị chặn họng, bèn cười xuề xòa nói: “Xem ra cô gái được tổng giám đốc Phó yêu thích rất thần bí đấy.”
Phó Kình Hiên chẳng quan tâm tới lời nói của ông ta, đưa micro cho trợ lý Trương rồi đi xuống sân khấu.
Sau khi nghe xong cuộc trò chuyện, Bạch Dương hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía toilet.
Chờ lúc cô ra khỏi toilet thì nhìn chợt thấy Phó Kình Hiên đứng bên ngoài.
“Anh…”
“Tôi đang chờ em.” Phó Kình Hiên nói.
Bạch Dương sững sờ: “Chờ tôi?”
“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.
“Anh có chuyện gì không?” Bạch Dương hỏi.
Có lẽ vì vừa mới nghe được những lời đó nên cô không dám nhìn thẳng vào anh.
Phó Kình Hiên không trả lời, đi tới chỗ cô xong thì lập tức kéo tay cô đi về phía trước.
“Phó Kình Hiên, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Bạch Dương kinh ngạc nhưng cũng không giấy khỏi tay anh.
Cô không giãy ra không phải vì lý do vừa rồi.
Mà cô sợ mình sẽ làm cánh tay anh bị thương.
Dù sao nếu cô vung tay ra, anh rất có thể lảo đảo rồi đụng vào tường chẳng hạn…
Trong lòng Bạch Dương thầm nói như vậy.
Phó Kình Hiên không đáp mà chỉ kéo tay cô một mực đi về phía trước.
Hai người đi xuyên qua một hành lang thật dài, cuối cùng đến một vườn hoa.
Trong vườn hoa hơi tối nhưng đủ yên tĩnh, là một nơi thích hợp để nói chuyện.
Phó Kình Hiên buông tay Bạch Dương ra, sau đó xoay người, mặt đối mặt với cô nói: “Em đều nghe thấy những lời lúc nấy rồi chứ?”
“Lời gì cơ?” Bạch Dương chưa phản ứng kịp Phó Kình Hiên nhìn cô: “Những lời tôi nói trên sân khấu.”
Con ngươi Bạch Dương co rụt lại, im lặng.
Phó Kình Hiên đặt tay lên vai cô: “Người tôi nói chính là em, em cũng biết mà?”
Suy cho cùng, tình cảm anh dành cho cô vẫn luôn công khai và rất rõ ràng.
Cô cũng biết.
“Tôi biết thì đã sao?” Bạch Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phó Kình Hiên.
Nét mặt cô hơi khó coi, trong mắt cũng tràn đầy tức giận: “Phó Kình Hiên, rốt cuộc những lời anh nói có ý gì? Trêu đùa tôi vui lắm hả?”