Chương 1395
“Nói bừa?” Bạch Dương nhìn anh ta.
Lục Khởi gật đầu: “Phải. Trước kia anh †a buông tha cho em, bây giờ lại lật lọng, chắc chắn phải viện một lý do chính đáng cho việc mình buông tay trước đó mới đúng. Nhưng có thể là anh ta chưa nghĩ ngay ra được lý do nào hợp lý, nên mới dùng câu ‘có nguyên dơ’ để lấp liếm với em thôi.”
“Vậy sao?” Bạch Dương lẩm bẩm.
Vẻ mặt Lục Khởi cực kỳ nghiêm túc: “Khẳng định chắc chắn. Anh cũng là đàn ông. Đàn ông hiểu đàn ông chứ. Cho nên cưng ạ, tin anh đi.”
Anh ta giơ tay ra vỗ lên vai cô.
Đứng từ xa theo dõi chứng kiến được cảnh này, khóe mắt trợ lý Trương run rẩy, biết mình đã có việc để làm rồi đây. Sau một tiếng thở dài bất lực, anh ta chỉnh lại cà vạt rồi đi về phía ban công.
“Anh Lục.’ Trợ lý Trương bước tới trước mặt Bạch Dương và Lục Khởi.
Lục Khởi quay ra nhìn anh ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Anh ra đây làm gì?
Phó Kình Hiên bảo anh tới à?”
“Không. Là bà nhà bảo tôi qua gọi anh.” Trợ lý Trương đẩy cặp mắt kính, trả lời không hề nao núng.
Lục Khởi ngẩn người: “Mẹ tôi?”
“Đúng vậy” Trợ lý Trương gật đầu.
Lục Khởi chau mày: “Mẹ tôi gọi tôi làm cái gì? Mà vì sao lại bảo anh ra gọi tôi?”
“Chuyện này thì tôi chịu thôi. Anh Lục ra hỏi sẽ biết ngay ấy mà”” Trợ lý Trương nhìn vào bàn tay của anh ta đang đặt trên vai Bạch Dương, bồi thêm một câu: “Nên anh Lục mau qua đó đi. Trông bà nhà có vẻ sốt sắng lắm.”
“A Khởi, vậy thì anh đi đi. Nhỡ bác gái có việc gấp gì thật thì sao?” Bạch Dương cũng thúc giục.
Lục Khởi gật gù: ‘Được. Vậy anh qua xem thế nào. Em…”
Bạch Dương liếc nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa. Em cũng phải về thôi. Em qua chào bà một tiếng.”
“Cũng được. Nhưng chắc anh không thể đưa em về. Bọn anh vẫn chưa đi được. Lát nữa ba anh còn phải dắt anh đi làm quen với vài người.” Lục Khởi vừa nói vừa day trán, cảm thấy tương đối nhức đầu.
Bạch Dương tươi cười: “Việc này tốt mà.
Thôi, anh đi mau lên đi.”
“Thế anh đi nhé.” Lục Khởi đưa tay lên, định vuốt tóc cô.
Trợ lý Trương thấy thế, lập tức lên tiếng: “Anh Lục, mau đi thôi nào.”
Lục Khởi trừng mắt cau có nhìn anh ta: “Không cần anh phải nhắc. Lo chuyện bao đồng”
Anh ta hạ bàn tay sắp sửa đặt lên đầu Bạch Dương xuống, đút vào túi quần, cất bước rời khỏi ban công.
Thấy anh ta đã đi khuất, trợ lý Trương khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc Phó bảo anh ta trông chừng cô Bạch và Lục Khởi.
Hễ Lục Khởi có ý định động tay động chân với cô Bạch là anh ta phải tách họ ra ngay.
Hiện tại, anh ta đã làm được rồi.
“Trợ lý Trương.” Bạch Dương không biết trợ lý Trương đang nghĩ gì, đi tới trước mặt anh ta thì dừng lại: “Giờ bà nội đang ở đâu?”