Chương 1413
Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng rồi trả lời: “Chúng tôi nhắc tới Cố Tử Yên. Chẳng phải anh nói, người chết không phải Cố Tử Yên à? Cho nên tôi đang nghĩ, rốt cuộc là ai giúp đỡ cô ta chạy trốn, là kẻ nào sắp xếp người chết thay cho cô ta. Dù gì trong phòng bệnh, Cố Tử Yên luôn bị cảnh sát theo dõi, bên người cũng không có thiết bị điện tử nào. Nếu không phải có người ra tay giúp đỡ cô ta thì một mình cô ta không thể làm được những việc này. Mà người tôi nghi ngờ đầu tiên, đó chính là ba người nhà họ Cố.”
“Quả thật những gì cô Bạch nói rất có lý” Trợ lý Trương sờ cằm nói: “Nhất là vợ chồng Cố Việt Bân. Hai vợ chồng họ có tình cảm với Cố Tử Yên, cho nên, vì để cứu cô ta, cũng rất có khả năng lên kế hoạch cho mọi chuyện.”
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy. Vì thế nên †ôi mới nghi ngờ người nhà họ Cố. Vừa rồi †ôi trò chuyện với Lý Thất, cô ta chỉ ước gì Cố Tử Yên chết thôi, cho nên sẽ không phải là người giúp đỡ Cố Tử Yên được. Còn về phần hai vợ chồng Cố Việt Bân, bây giờ tôi cũng xóa bỏ nghỉ ngờ rồi.”
“Ồ?” Phó Kình Hiên nhướng mày, nhanh chóng đoán được lý do: “Em đã gặp vợ chồng họ rồi hả?”
Cô gặp Lý Thất, trò chuyện cùng cô ta mới chắc chắn Lý Thất không hề giúp đỡ cho Cố Tử Yên.
Thế thì tương tự, nhất định cô cũng đã gặp vợ chồng Cố Việt Bân, còn nói gì đó với họ nữa, cho nên mới nói không phải vợ chồng nhà này.
Bạch Dương cũng không ngạc nhiên khi Phó Kình Hiên có thể đoán ra điều này. Dù sao cũng rất dễ suy đoán. Cô ‘ừ’ một tiếng đáp lại: “Ừ, lúc anh đi nghe điện thoại, vợ chồng Gố Việt Bân đã tới đây. Bà Cố khóc rất thảm thiết, tuy cảm xúc của Cố Việt Bân đỡ hơn đôi chút, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn ra sự đau đớn trong mắt ông †a. Điều đó chắc chắn không thể giả vờ được, họ thật sự tưởng rằng Cố Tử Yên đã nhảy lầu tự sát. Cho nên, người giúp đỡ Cố Tử Yên rời khỏi đây, nhất định không thể nào là họ.”
“Hóa ra là thế.” Phó Kình Hiên hếch cằm: “Nhưng bây giờ chúng ta ở đây đoán già đoán non xem ai là kẻ giúp đỡ Cố Tử Yên thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cụ thể vẫn phải cần xem tài liệu của bên phía cảnh sát. Họ giám sát cô ta một ngày hai mươi tư tiếng, chắc chắn biết người đếm thăm nom Cố Tử Yên trong một tháng nay là ai.
Kẻ giúp đỡ cô ta nhất định cũng nằm trong số đó.”
“Nói cũng phải.” Bạch Dương mím môi.
“Đi thôi. Tới bệnh viện trước đã, chắc kết quả giám định của Lâm Diệc Hàng đã có rồi.” Phó Kình Hiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói.
Bạch Dương không phản đối, quay đầu liếc nhìn vị trí xác chết rơi xuống lúc trước, thấy vũng máu tươi vẫn chưa được dọn dẹp, không khỏi rùng mình.
Đúng lúc này, một bàn tay vươn tới, che mắt cô lại: “Đừng nhìn.”
Sau đó, bàn tay đó xoay đầu cô về: “Có sợ không?”
“Vẫn ổn.” Bạch Dương lấy tay của Phó Kình Hiên xuống: “Thi thể đã được dọn đi rồi, chỉ còn lại vũng máu này thôi. Cho nên, ngoài hơi khó chịu ra thì cũng không đáng sợ như lúc trước nữa.”
“Vậy cũng đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng đấy.”
Phó Kình Hiên thả tay xuống.
Bạch Dương im lặng đi bên cạnh anh, chuẩn bị đi tìm Lâm Diệc Hàng.
Bỗng nhiên, di động của cô vang lên.
Cô vừa đi vừa mới lấy di động ra nhìn thì đã thấy hai chữ ‘Lục Khởi’ không ngừng nhảy nhót trên màn hình.
“Là A Khởi.” Bạch Dương không nghe máy ngay mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bất giác nói một câu.