CHƯƠNG 1487
Bởi vì lừa gạt nên phải để Cố Tử Yên mắc bệnh nan y đau đớn chết đi, có phải tâm trả thù của anh ta quá nặng rồi không?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Bạch Dương cũng không định nói những lời này ra.
Lâm Diệc Hàng quả thật không phải là người tốt, nhưng Cố Tử Yên cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân.
Huống hồ, Lâm Diệc Hàng đối phó với Cố Tử Yên cũng coi như trừ hại giúp dân.
Dù sao cũng biết người Lâm Diệc Hàng làm tổn thương chẳng phải là người bình thường, cũng không phải bọn họ. Vậy anh †a xử lý Cố Tử Yên như thế nào, cô đều sẽ không nói gì.
“Làm tốt lắm!” Thậm chí Phó Kình Hiên còn dứt khoát lên tiếng khen ngợi cách làm của Lâm Diệc Hàng.
Anh cũng căm thù Cố Tử Yên đến tận xương tủy.
Nếu như không phải Cố Tử Yên giả mạo Bạch Dương, anh và Bạch Dương đã là một cặp vợ chồng ân ái, có lẽ con của họ cũng đã đi học mẫu giáo luôn rồi.
Nhưng tất cả những thứ này đều bị Cố Tử Yên phá hỏng!
Cho nên, anh cũng là người nóng lòng muốn giết chết Cố Tử Yên.
Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt: “Đáng tiếc, lúc đầu đáng lẽ tôi nên cho cô ta thêm mấy liều thuốc để cô ta bị xơ cứng teo cơ một bên luôn. Nếu không thì cũng không đến mức để sau này cô ta làm ra nhiều chuyện như vậy.”
Lúc trước anh ta muốn bỏ thuốc Cố Tử Yên, để Cố Tử Yên bị xơ cứng teo cơ một bên rồi chết đi trong đau đớn, nên đã chuẩn bị đủ liều lượng thuốc.
Nhưng tiếc là, anh ta chỉ hạ thuốc Cố Tử Yên hai lần, Cố Tử Yên cũng vì gây đủ thứ chuyện mà bị tạm giam hoặc là bị giam giữ ở nhà, khiến anh ta không tìm được cơ hội bỏ thuốc cô ta. Nhờ vậy mà Cố Tử Yên không hoàn toàn mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên, vẫn có thể đi lại bình thường.
Nhưng may mà cơ thể của Cố Tử Yên cũng xảy ra ít nhiều vấn đề, khiến anh ta được an ủi phần nào.
“Được rồi, khoan nói đến những chuyện này, anh đi kiểm tra trước đi.” Lâm Diệc Hàng ngừng quay con dao phẫu thuật trong tay, nhìn Phó Kình Hiên rồi nói.
Phó Kình Hiên giương cằm lên: “Đi thôi.”
Bạch Dương ừ một tiếng, đẩy anh đi về hướng khoa ngoại.
Trợ lý Trương không đi theo mà lấy di động ra gọi điện thoại.
Khi đến khoa ngoại, bác sĩ kiểm tra chân cho Phó Kình Hiên, sau đó thay thuốc lại lân nữa.
Lâm Diệc Hàng đứng ở bên cạnh, nhìn cánh tay của anh rồi đột nhiên nói: “Tay cậu đã bó bột được một thời gian rồi, chắc là có thể tháo xuống được rồi đấy.”
“Sau khi tháo bó bột ra thì có ảnh hưởng gì đến cánh tay không? Xương cốt của anh ấy chắc vẫn chưa lành hẳn đâu.” Bạch Dương nhìn chằm chằm vào cánh tay của Phó Kình Hiên, hơi lo lắng nói.
Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt: “Không ảnh hưởng gì. Ngược lại sẽ giúp tay và cổ cậu †a thoải mái hơn, nhưng chú ý đừng để va chạm là được.”
“Vậy thì tốt rồi.’ Bạch Dương lập tức yên tâm, sau đó nhìn Phó Kình Hiên: “Ý anh sao?”
“Tháo ra đi.” Ánh mắt của Phó Kình Hiên rơi vào chỗ bó bột trên tay trái của mình, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ: “Mang theo thứ này anh cũng bất tiện.”
“Vậy thì tháo đi.” Bạch Dương nói với Lâm Diệc Hàng.