CHƯƠNG 1491
Sau khi lau xong, Lâm Diệc Hàng lại bôi thuốc cho Phó Kình Hiên, sau đó băng bó.
Cánh tay đã không còn thạch cao nhưng lại một lần nữa bị treo trên cổ. Tuy vẫn rất bất tiện nhưng ít ra đã không còn nặng như trước, Phó Kình Hiên cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Lúc trở lại xe, trợ lý Trương báo cáo: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã phái người đi điều tra tất cả những bác sĩ hoặc ekip chữa bệnh chuyên nghiên cứu về chứng xơ cứng teo cơ trên thế giới, chắc chắn qua hai ngày nữa là có thể thu được tất cả thông tin.”
Phó Kình Hiên nâng cằm: “Sau khi thu thập đủ thông tin lập tức phái người đi theo dõi những bác sĩ này.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu đáp.
Bạch Dương không nói câu nào.
Bởi vì cô không thể nói gì hết.
Cô không có thế lực lớn như của Phó Kình Hiên, chỉ cần ra hiệu một câu thôi là đã có vô số người đi chấp hành.
Cho nên đối với chuyện tìm Cố Tử Yên, cô thật sự bất lực.
Cô chỉ có thể dựa vào anh để đi tìm.
Cho nên anh muốn tìm như thế nào, cô cũng không hỏi tới, cũng không can thiệp.
Nửa giờ sau, đã tới Vịnh Tiên Thủy.
Bạch Dương đeo túi xách lên vai, chuẩn bị xuống xe.
Phó Kình Hiên đột nhiên giữ chặt cô: “Từ từ, có một chuyện quên không nói với em.”
“Chuyện gì?” Bạch Dương thu lại cái chân đã đặt ra ngoài cửa xe, quay đầu nhìn anh.
Phó Kình Hiên buông tay ra, “Em không cần phải đến công ty bảo vệ khác để tìm vệ sĩ nữa, tôi đã sắp xếp hai vệ sĩ ở gần em, bảo vệ em 24 giờ rồi.”
“Anh sắp xếp vệ sĩ ở gần tôi?” Nghe anh nói như vậy, Bạch Dương kinh ngạc vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thử tìm ra nơi vệ sĩ đang ẩn nấp.
Nhưng mà nhìn một vòng, cô vẫn không †ìm ra được rốt cuộc ai mới là hai vệ sĩ kia.
Cô nhìn ai cũng thấy giống, nhưng nhìn người nào cũng thấy không giống.
“Anh sắp xếp từ bao giờ?” Bạch Dương đánh mắt về, đặt lại trên mặt Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên mở miệng đáp: “Từ ngày Cố Tử Yên xuất hiện.”
“Sớm vậy sao?” Bạch Dương kinh ngạc không thôi.
Cô còn tưởng rằng là hôm nay sau khi anh hỏi có phải cô đến công ty vệ sĩ hay không.
Không ngờ là đã sắp xếp luôn vào ngày xảy ra chuyện rồi.
“Nên sớm như vậy, nếu không em mà có xảy ra chuyện gì thì tôi hối hận cũng không kịp.’ Phó Kình Hiên vươn tay, sờ mặt Bạch Dương.
Bạch Dương cũng không tránh né, tay anh cứ như vậy mà đặt trên mặt cô.
Bạch Dương có thể cảm nhận rõ ngón tay cái của người đàn ông đang vuốt ve gương mặt cô, động tác vừa dịu dàng lại lưu luyến.
Cô không nhịn được mà nghiêng đầu, dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh.