CHƯƠNG 1512
Phó Kình Hiên lắc đầu: ‘Không hề. Tôi chỉ muốn thấy dáng vẻ của em khi gặp tôi thôi.”
“Hả?” Khóe miệng Bạch Dương mấp máy, lấy làm khó hiểu: “Chuyện này có gì mà muốn thấy?”
“Đương nhiên là có chứ.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Vì tôi muốn biết, liệu gặp tôi thì em có cảm thấy bất ngờ vui sướng không.”
Bạch Dương lườm anh: “Anh đùa gì thế?
Sao gặp anh mà tôi lại cảm thấy bất ngờ vui sướng được?”
“Không có thật à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.
“Dĩ nhiên.” Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, gật đầu trả lời chắc nịch.
Thế nhưng chỉ có trong thâm tâm cô biết, cô đã nói dối.
Khoảnh khắc khi thấy anh bước vào, ngoài sửng sốt ra, quả thực trong tim cô có một niềm vui sướng dâng lên.
Mặc dù cô cũng không biết tại sao.
Đâu có chuyện Phó Kình Hiên không biết là cô đang chột dạ, nhưng cũng không vạch trần. Anh chỉ cười khẽ: “Rồi rồi rồi. Không vui sướng gì hết.”
Bạch Dương chau mày.
Sao người này lại nói chuyện với cô bằng cái giọng nuông chiều ấy?
Làm cho… Làm cho cơn tức giận vì bị anh dối gạt trong lòng cô cũng tan dần.
Bạch Dương nắm chặt dây đeo chiếc bóp cầm tay, trừng mắt lên với anh rồi nói: “Tôi mặc xác anh.”
Dứt lời, cô băng qua người anh định đi.
Phó Kình Hiên níu cánh tay cô lại, hỏi giọng dịu dàng: “Đi đâu đấy?”
“Đi tìm người tôi cần tìm” Bạch Dương liếc nhìn bàn tay anh đang nắm cánh tay mình, cũng không giẳng ra.
Tất nhiên, cô không giằng ra tuyệt nhiên không vì lý do gì khác.
Cô chỉ cảm thấy cánh tay còn lại của anh chưa khỏi hẳn, giằng ra như vậy rất dễ động vào vết thương ở cánh tay kia mà thôi.
Phó Kình Hiên biết người mà Bạch Dương muốn tìm là ai, anh cười khẽ: “Ông trùm máy móc tức tổng giám đốc Hàn đang ở trong phòng nghỉ trên lầu.”
“Phòng nghỉ?” Bạch Dương ngơ ngác: “Sao anh biết?”
Phó Kình Hiên nhìn cô: “Trước khi đến tôi đã nghe ngóng giúp em cả rồi. Đi nào, tôi dẫn em tới đó.”
Nói rồi, anh buông cánh tay cô ra, đổi lại thành nắm bàn tay cô, dắt cô đi tới một lối ra khác, cầu thang ở lối ra đó có thể đi thẳng tới tầng có phòng nghỉ.
Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên lại nắm tay cô dắt đi, bần thần một lúc bèn rụt tay lại, muốn thoát khỏi bàn tay †o lớn của anh.
Thế nhưng dường như Phó Kình Hiên đã dự đoán được từ trước nên nắm tay cô rất chặt, khiến các ngón tay cô không sao cử động được.
Thấy mình không rút được tay ra, lại không dám giằng mạnh, Bạch Dương đành phải trừng mắt với gáy anh và nói: “Phó Kình Hiên, anh thả tôi ra!”
“Tôi dắt em sẽ đi nhanh hơn.” Phó Kình Hiên trả lời, không buồn ngoái đầu lại.
Bạch Dương mím môi: “Anh không dắt thì tôi cũng đi nhanh được.”
“Ồ? Thế à?” Vẻ ranh mãnh chợt hiện trong mắt Phó Kình Hiên. Anh rảo bước đi nhanh hơn.