CHƯƠNG 1519
Nhìn thấy Bạch Dương tức đến đỏ mắt, Phó Kình Hiên rút tay ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không bị ảnh hưởng bởi bọn họ, nhưng những lời tôi nói trước đó đều là sự thật. Người mình yêu đang nép vào lòng mình, còn chủ động dâng lên một nụ hôn.
Em nói xem, làm sao tôi chịu nổi đây.”
Vốn dĩ Bạch Dương muốn gạt bàn tay của người đàn ông đang đặt trên đầu mình ra, nhưng nghe anh nói như vậy, cánh tay đột nhiên khựng lại, sau đó từ từ buông xuống.
Mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, vội vàng ngó lơ sang nơi khác, yếu ớt nói: “Lúc… Lúc nãy tôi chủ động hôn anh là vì hai người kia phát ra tiếng động lớn quá, cứ đụng vào cánh cửa, cửa lại đụng vào tôi, cho nên tôi mới sơ ý hôn phải anh”
“Tôi biết chứ.’ Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có bị đụng vào đâu không?”
“Không có.” Bạch Dương lắc đầu.
Lúc cánh cửa đập vào cũng không cách quá xa mà ở ngay sau lưng cô.
Cho nên khi bị cánh cửa đụng vào người cũng không tạo quá nhiều lực đẩy, chẳng đau đớn gì mấy.
“Vậy là tốt rồi.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, sắc mặt cũng dịu đi phần nào.
Lát sau, dường như anh nhớ ra điều gì đó, lại hỏi cô: “Đúng rồi, em quen cô gái đó à?”
Nghe anh hỏi như vậy, Bạch Dương tạm thời đè nén cảm giác ngại ngùng xuống, nhẹ nhàng gật đầu với anh: “Ừ”“
“Ai vậy?” Phó Kình Hiên nhìn cô.
Bạch Dương hít sâu một hơi, gương mặt nhỏ vô cùng bình tĩnh, trả lời anh: “Là Bạch Viện đó.”
“Bạch Viện ư?” Phó Kình Hiên nhíu mày, phản ứng đầu tiên của anh với cái tên này là nghe rất quen tai.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã nhớ ra cô ta là ai. Xưa nay anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng giờ phút này không khỏi có chút kinh ngạc: “Là con riêng của ba em?”
Anh không nói thẳng ra là em gái của cô.
Vì anh biết, cô và Bạch Viện hoàn toàn không xem nhau là chị em.
Huống hồ anh còn nhớ là trong bức thư cô viết từng kể rằng, không ít lần cô bị mẹ kế và con của mẹ kế bắt nạt.
Cho nên anh cũng không thừa nhận Bạch Viên là em gái của cô, nói đó là đứa con riêng của Bạch Hạo thì nghe có vẻ hợp lý hơn.
“Là cô ta.” Bạch Dương siết chặt tay, trong đáy mắt tràn ngập phẫn nộ: “Sáu năm trước, cô ta và Lý Tú Chi đã cuỗm đi toàn bộ số vốn lưu động còn sót lại của Thiên Thịnh để chạy trốn, tiền tiết kiệm và những đồ vật có giá trị trong gia đình cũng bị bọn họ lấy đi hết. Tôi còn nghĩ rằng sau khi bọn họ chiếm được số của cải đó sẽ sống trong sung sướng, nào ngờ Bạch Viện lại dựa vào việc làm kẻ thứ ba để kiếm sống, nếu ba tôi mà biết được, chắc sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất.”
Nói đến đây, đột nhiên cô vỗ trán một cái: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, đoạn ghi âm đó tôi chưa đưa cho bạn của tôi, bọn họ sắp kêu cô dâu chú rể lên tuyên thệ rồi, nếu cô dâu chú rể đọc xong bài tuyên thệ thì sẽ chính thức trở thành vợ chồng sắp cưới, lúc đó e là muộn mất.”
Đến lúc đó, bạn cô cũng khó mà từ hôn.
“Vậy em đi nhanh đi.” Sau khi Phó Kình Hiên chỉnh lại tóc tai cho cô xong bèn thu †ay về rồi nói: “Tôi đứng trước cửa thang máy chờ em, đợi em quay lại, tôi sẽ đưa em đi tìm người.”
Nghe được lời này, Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới ánh mắt cỗ vũ của anh, cô mím nhẹ môi rồi gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước đây.”