CHƯƠNG 1524
“Tôi biết rồi, đừng gõ tôi thế chứ.” Bạch Dương đẩy tay anh ra, cau có nói.
Phó Kình Hiên bật cười, đưa tay đút vào túi quần: “Được rồi, giày của em quăng đi đâu rồi?”
“Ở trong phòng trang điểm.” Bạch Dương chỉ về phía mình đã đi qua đây.
Phó Kình Hiên đưa tay ra nắm lấy tay cô, muốn dắt cô đi tìm giày: “Đi nào, chúng ta đi tìm giày.”
Nói xong, anh kéo cô đi về phía trước.
Bạch Dương ngây ngốc nhìn bàn tay đang nắm tay mình, bàn tay ấy rộng lớn và ấm áp, bỗng nhiên khiến cô không nỡ buông ra.
Mà cô cũng không hất tay anh ra thật, cứ mặc cho anh nắm lấy.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến bên ngoài phòng trang điểm.
Từ xa Phó Kình Hiên đã nhìn thấy đôi giày cao gót lấp ló trên tấm thảm.
Anh buông tay cô đi nhặt lại giày cao gót.
Bạch Dương nhìn bàn tay mình đã trở về như cũ, khẽ mím đôi môi đỏ mọng lại.
Đáng lý ra, anh buông tay cô ra thì cô nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng chứ.
Nhưng bây giờ cô lại không thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy trống rỗng mất mát cứ như bị vứt bỏ vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Kình Hiên cầm theo đôi giày cao gót quay trở lại, thấy cô nhìn chằm chằm tay mình, anh khẽ hỏi.
Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, bỏ tay xuống thu dòng suy nghĩ về, giấu đi những cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình, nhoẻn miệng cười nói: ‘Không có gì.”
“Thế à?” Phó Kình Hiên nhếch cằm lên, không hỏi dồn tiếp nữa, anh ngồi xổm xuống rồi đưa giày cao gót tới gót chân cô: “Mang vào đi.”
“Ừm”” Bạch Dương đáp một tiếng, chuẩn bị mang giày.
Đúng lúc này, Phó Kình Hiên bất ngờ đứng bật dậy, nắm lấy tay cô rồi đặt lên vai mình.
Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Đỡ vai tôi mà mang giày vào.” Phó Kình Hiên trả lời.
“Không cần, tôi đỡ tường cũng như nhau mà” Bạch Dương vừa nói vừa muốn rút tay về.
Nhưng Phó Kình Hiên vẫn đè chặt tay của cô không thả: “Tường rất lạnh sẽ làm lạnh †ay, vai của tôi rất ấm, không lạnh đâu.”
Bạch Dương nghe anh nói thế thì hơi buồn cười: “Anh đúng thật là… thôi quên đi vậy, anh đã tình nguyện làm bức tường, tôi ngu sao mà không dựa.”
Dứt lời, cô không rút tay về nữa, cứ thế nắm chặt lấy vai anh và nhấc chân mang giày vào.
Sau khi mang xong, Bạch Dương mới thu tay lại: “Cảm ơn nhiều nhé, anh Tường.”
Cách xưng hô ấy khiến Phó Kình Hiên không khỏi nhướng mày: “Anh Tường?”
“Đúng vậy, chẳng phải anh tình nguyện làm bức tường cho tôi ư? Thế nên tôi gọi anh một tiếng anh tường là đúng mà.” Bạch Dương nhìn anh với vẻ đùa giỡn.
Phó Kình Hiên nhếch môi: “Em thích là được, nhưng em gọi tên tôi thì tôi càng vui hơn, thế nên Bạch Dương à, sau này đừng gọi tôi là tổng giám đốc Phó nữa được không?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chợt nhoáng lên một tia hy vọng, làm cho người †a không nỡ, cũng chẳng cách nào từ chối.