Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1527



CHƯƠNG 1527

Hình như anh đâu có làm gì chọc tới cô đâu?

Phó Kình Hiên không nghĩ ra mình đã làm sai chuyện gì, nhấc chân đuổi theo.

Lúc quay lại sảnh lớn, bạn cô và chồng chưa cưới của cô ấy vừa đọc xong diễn văn.

Đáng lẽ đã kết thúc từ sớm rồi, nhưng vì trận động đất kia nên mớ kéo dài đến tận bây giờ.

Bạch Dương đứng ở trong góc, vỗ tay theo những tân khách khác, chúc mừng cô dâu và chú rể chính thức trở thành vợ chồng sắp cưới.

Tất nhiên những người khác chúc phúc nhưng cô thì không, cô chỉ làm cho có lệ thôi.

Bởi vì cô biết bạn của cô chẳng cần chúc phúc, dù sao cô ấy cũng không kết hôn với người mình yêu.

“Bạn của em không muốn hủy bỏ hôn ước với Lý Tân Vinh.” Phó Kình Hiên bưng ly rượu vang đi tới bên cạnh Bạch Dương, nhìn cô dâu và chú rể ở trên sân khấu rồi nói.

Cô nhìn ly rượu vang trong tay anh mà nhíu mày: “Tay với chân của anh còn chưa hồi phục, anh uống rượu làm gì đấy?”

Cô cướp ly rượu trong tay anh rồi đặt lên chiếc bàn dài bên cạnh, sau đó bưng ly nước trái cây đặt vào tay anh: “Uống cái này này.”

Phó Kình Hiên nhìn nước trái cây đỏ tươi †rong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, buồn cười không thôi.

Anh không cần uống nước trái cây này cũng biết nó rất ngọt.

Mà anh ghét nhất là đồ ngọt quá, vì vậy anh chưa từng uống nước trái cây.

Nhưng ly nước trái cây này lại khác, đó là do cô quan tâm anh nên đích thân bưng lại đây cho anh, dù anh không thích cũng phải uống hết, không thể phụ lòng tốt của cô được.

Phó Kình Hiên lắc lư ly nước trái cây trong †ay, nước trái cây màu đỏ càng sóng sánh đỏ hơn dưới ánh đèn trong sảnh lớn, nhìn rất đẹp.

Anh ngửa đầu nhấp một ngụm.

Rất ngọt, ngọt đến phát ớn, nhưng cũng ngọt đến tận tim.

Lúc này, Bạch Dương bưng ly rượu mới cướp từ tay anh, khẽ nhấp một miếng, trả lời câu anh vừa hỏi: “Ừm, Bội Như không muốn hủy bỏ hôn ước.”

“Cô ấy yêu anh ta à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Anh ta chính là gã khốn Lý Tân Vinh kia.

Bạch Dương lắc đầu: “Tất nhiên không rồi, Bội Như nói người cô ấy muốn cưới đã mất rồi, thế nên nay vì gia tộc, kết hôn với ai cũng như nhau, dù kết hôn xong cũng chỉ gặp dịp thì chơi thôi.”

“Thì ra là vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt về phía trước.

Thấy cô dâu chú rể đã đi xuống, anh ngửa đầu uống cạn hết nước trái cây còn lại trong ly rồi để ly xuống dưới, nói với Bạch Dương: “Tôi định đi gặp ba của Lý Tân Vinh, em muốn đi cùng không?”

Bạch Dương khoát tay: “Tôi không đi, tôi cũng có quen gì người ta đâu.”

“Cũng được, vậy em ở đây chờ tôi rồi ăn chút gì đó đi, tôi sẽ về sớm thôi.” Phó Kình Hiên cầm lấy một cái đ ĩa, gắp hai miếng điểm tâm vị xoài rồi đưa đ ĩa cho cô.

Bạch Dương duỗi tay nhận lấy: “Đi đi, tôi chờ anh.”

“Tôi đi đây.” Phó Kình Hiên khẽ cười rồi xoay người rời đi.

Sau khi anh đi, Bạch Dương mới khẽ ngỡ ngàng.

Kỳ lạ, sao cô lại đồng ý chờ anh thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.