Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1537



CHƯƠNG 1537

Tôi là con gái ruột của ba, sao không nhận ba cho được? Nhất định hai người đã hiểu lầm tôi rồi. Có thể do ba đã mất nhiều năm rồi mà tôi chưa về thắp cho ba một nén nhanh, nên hai người mới…

Cô ta vừa nói vừa cúi đầu, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc đến nơi.

Thái dương của Bạch Dương giật giật: “Đủ rồi đấy, cô tem tém lại cái thói trà xanh của cô đi. Tôi không nuốt trôi nổi cái dáng vẻ đó đâu, trông phát tởm. Chúng ta đi thôi.”

Cô đánh mắt nhìn Phó Kình Hiên một cái.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, lại mở cửa xe ra.

Bạch Viện thấy thế thì âm thầm nghiến răng.

Muốn đi ư?

Không có cửa đâu!

Cô ta còn chưa tạo mối quan hệ với người đàn ông này, còn chưa châm ngòi giữa Bạch Dương và anh, sao cô ta có thể thả hai người đi được chứ?

“Chị.” Bạch Viện vội vàng mở miệng: “Chúng ta đã lâu không gặp, hay là tìm một chỗ để trò chuyện một lát được không?”

Cô ta đi đến gần Bạch Dương, vươn tay muốn kéo cánh tay của cô.

Bạch Dương đã đoán được ý đồ của cô ta, cô giơ tay lên hất bàn tay của cô ta ra.

Đúng lúc này, Bạch Viện bất ngờ la á một tiếng, cả người thoáng cái đã ngã trên mặt đất, cánh tay hơi xây xước nhẹ.

“Chị, sao chị lại đẩy em?” Cô ta che cánh †ay của mình lại và ngẩng đầu, nhìn Bạch Dương bằng vẻ mặt không dám tin, hai mắt tràn ngập đau khổ.

Cứ như thể Bạch Dương là kẻ độc ác đã phạm phải tội ác tày trời vậy.

Khóe miệng của Bạch Dương hơi run rẩy: “Tôi nói tôi chưa chạm vào cô ta, anh có tin không?”

Cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

Người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng, gật đầu nói: “Tin chứ.”

Anh trả lời không hề do dự, khiến Bạch Dương hết sức hài lòng.

Sau đó cô quay đầu nhìn Bạch Viện: “Cô nói tôi đẩy cô chứ gì?”

Bạch Viện cúi đầu: “Em cũng đâu thể tự ngã được.”

Ý nói thừa nhận Bạch Dương đã đẩy cô ta.

Bạch Dương tức đến mức thấy nực cười, cô nheo mắt lại: “Nếu cô đã nói thế, tôi mà không đẩy cô, biến tội danh này thành thật thì chẳng phải có lỗi với cô rồi ư?”

“Chị… chị muốn làm gì?” Trong lòng Bạch Viện khẽ giật thót, dâng lên dự cảm bất thường.

Nhất là giọng điệu và ánh mắt của Bạch Dương làm cô ta có ảo tưởng như quay về †oilet.

“Tôi muốn làm gì ấy hả? Tất nhiên là đẩy cô rồi!” Bạch Dương vừa nói vừa cúi người, một tay kéo Bạch Viện đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó mượn lực đẩy vào bả vai cô ta.

Bạch Viện lập tức ngã sõng soài ra ngoài, †é mạnh xuống đất, cô ta ngơ ngác đến mức quên cả la đau.

Mất một lúc lâu, cô ta mới phản ứng lại, đau đến mức méo mặt: “Chị…

Cô ta không ngờ Bạch Dương thật sự dám đẩy cô tat “Tôi làm sao?” Bạch Dương cúi đầu đứng trước mặt cô ta, học ánh mắt nhìn con kiến hôi của Phó Kình Hiên vừa rồi để nhìn cô ta: ‘Bạch Viện, cô nhìn lại cô đi kìa, người bình thường ai cũng biết nên tránh xa người không thích mình ra cơ mà? Nhưng cô thì cứ thích một mình một thói, biết rõ †ôi ghét cô nhưng cô một hai phải nhào tới. Cô nói xem, có phải cô nhục nhã không chút tự trọng nào không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.