CHƯƠNG 1543
Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Chẳng mấy chốc, Phó Kình Hiên đã dừng xe, kéo phanh tay: “Tới rồi.”
“Hả?” Bạch Dương hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi thấy căn biệt thự trước mặt, cô bỗng kinh ngạc mở to mắt: “Đợi đã, sao anh biết tôi ở đây?”
Hèn gì cô cứ cảm thấy từ lúc lên xe đến giờ hình như cô đã quên chuyện gì đó, nhưng vẫn không nhớ ra nổi.
Cuối cùng bây giờ cô mới nhớ ra là mình đã quên nói địa chỉ nơi ở của mình với Phó Kình Hiên.
Vậy mà dù cô chưa nói địa chỉ nhưng anh vẫn chở cô tới đúng nơi.
Hiển nhiên trong chuyện này có vấn đề.
Phó Kình Hiên mở cửa xe, khi xuống khỏi xe, anh mới trả lời câu hỏi của Bạch Dương: “Bởi vì tôi cũng ở đây”
“Anh cũng ở đây?” Bạch Dương kinh ngạc há to miệng: “Anh chính là người đàn ông mà Bội Như đưa đến sao?”
Cô chỉ vào Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên hất cằm lên: “Đúng.”
“Chuyện này… Bạch Dương ngơ ngác, sau khi xuống xe cô lại hỏi tiếp: “Chẳng phải anh ở khách sạn à?”
“Đồ dùng trong khách sạn bị hỏng nên tôi bảo Lý Tân Vinh sắp xếp chỗ ở cho tôi, nhưng những bất động sản được Lý Tân Vinh và vợ anh ta đứng tên đều đã sắp xếp cho khách ở hết rồi, chỉ còn căn biệt thự này có một người ở. Thông qua Lý Tân Vinh, tôi biết người ở biệt thự này chính là em nên đã chuyển qua, lúc chiều khi đến đây tôi định tạo bất ngờ cho em, nhưng mà em đã ra ngoài mất rồi.”
Tuy Phó Kình Hiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Bạch Dương lại không cách nào bĩnh tĩnh nổi.
Thiết bị trong khách sạn bị hỏng?
Anh có thể kiếm lý do nào đáng tin cậy hơn được không.
Thiết bị trong căn phòng đó bị hỏng, thế còn những căn phòng khác thì sao?
Chẳng lẽ một khách sạn tầm cỡ bảy sao lại chỉ có một phòng tổng thống?
Thế nên rõ ràng là anh cố tình dò hỏi nơi cô ở từ Lý Tân Vinh kia, sau đó đặc biệt chuyển tới đây thì có!
Bạch Dương nghĩ tới đây liền khinh bỉ liếc Phó Kình Hiên một cái, hừ một tiếng với anh, sau đó rảo bước đi tới cửa biệt thự.
Phó Kình Hiên đứng khựng ở đó, mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, nhìn theo bóng lưng của cô.
Sao cô lại giận nữa rồi?
Hình như anh cũng có làm gì đâu?
Phó Kình Hiên suy nghĩ một hồi, sau khi phát hiện mình thật sự không làm gì, bèn nhấc đôi chân dài đuổi theo: “Bạch Dương, em chờ đã.”
Bạch Dương giả bộ không nghe, tiếp tục đi Vào trong.
Phó Kình Hiên thấy vậy bèn tăng tốc, bám sát theo sau cô đi vào cửa.
Giây phút đóng cửa lại, anh bắt lấy cổ tay của Bạch Dương, nhẹ nhàng đẩy cô vào tường, đứng đó cúi đầu nhìn cô và hỏi: “Nói cho tôi biết rốt cuộc em làm sao thế? Em giận chuyện gì?”
Bạch Dương thầm khinh bỉ trong lòng.
Anh lại còn hỏi cô giận chuyện gì ư?