Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1544



CHƯƠNG 1544

Bạch Dương đưa tay lên đẩy ngực của Phó Kình Hiên, muốn đẩy anh ra: “Không có gì hết, anh tránh ra đi, tôi phải đi rồi.”

Phó Kình Hiên không nhường, lồng ngực cứng rắn như bức tường kín mít: “Em phải nói rõ rốt cuộc là sao, nếu không tôi không thể yên tâm được.”

Bạch Dương hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh thật sự muốn biết à?”

“Dĩ nhiên, nếu không tôi cũng chẳng kéo em lại để hỏi.”

Bạch Dương mím đôi môi đỏ, cuối cùng trả lời: “Phó Kình Hiên, anh cố tình đuổi theo tôi tới đây ở đúng không?”

“..” Phó Kình Hiên bỗng không nói nên lời.

Không ngờ cô lại đoán ra.

Có vẻ lúc nấy những lời anh nói đã lộ ra sơ hở nào đó.

Thấy anh im lặng, Bạch Dương thở dài: “Quả nhiên là thế. Anh đúng thật là… đồ mặt dày!”

Lần này Phó Kình Hiên đã hiểu rồi, nhướng đôi mày kiếm: “Cho nên nguyên nhân em tức giận chính là vì tôi theo em vào đây ở ư?

Bạch Dương không phủ nhận: “Anh làm thế khiến tôi cảm thấy anh đang theo dõi tôi.”

Phó Kình Hiên lên tiếng đáp: “Xin lỗi, dọa đến em rồi. Nhưng Bạch Dương, tôi muốn nói với em rằng rồi muốn đi theo em suốt đời này!”

Gương mặt của Bạch Dương đỏ bừng, cúi thấp đầu: “Ai muốn anh theo tôi cả đời chứ? Tôi còn chê phiền kia kìa. Tránh ra đi!”

Cô dồn sức đẩy anh ra, tháo giày cao gót dưới chân, thay đôi dép lê đi vào trong phòng khách.

Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười, cũng cởi giày đi vào.

Bạch Dương đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi.

Buổi sáng ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, buổi chiều lại ra ngoài mua thuốc, buổi tối lại tham gia tiệc đính hôn, cả ngày nay mật rã rời.

Nhất là hai vai, vô cùng nhức mỏi.

Thấy cô đấm lên vai mình, Phó Kình Hiên thoáng ngẫm nghĩ một lát rồi đi vào bếp pha tách trà ra đưa cho cô: “Buổi tối em đã uống không ít rượu, uống cái này vào để tỉnh rượu chút đi, nếu không lát nữa sẽ đau đầu đấy”

Bạch Dương nhìn tách trà anh bưng ra, ban đầu thấy hơi ngỡ ngàng, sau đó lại thấy ấm lòng. Cô đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn.”

Phó Kình Hiên ngồi xuống bên cạnh: “Giờ em không giận nữa rồi à?”

Nghe thấy câu này, Bạch Dương đang uống trà chợt khựng người lại, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Nể mặt tách trà này của anh, chuyện đó coi như xí xóa đi.”

Phó Kình Hiên khẽ cười: ‘Được.”

Bạch Dương cúi đầu, tiếp tục uống trà.

Phó Kình Hiên ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt anh vừa chăm chú vừa nóng bỏng, Bạch Dương bị anh nhìn tới mức hơi mất tự nhiên. Cô đặt tách trà xuống rồi đứng lên: “Ờm… cũng đã trễ rồi, tôi phải lên lầu nghỉ ngơi đây.”

“Ừm, ngủ sớm chút.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương cầm túi xách trên sofa lên: “Anh cũng vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.