CHƯƠNG 1548
Bạch Dương vươn tay, ấn nút xả nước rồi đứng dậy đi tới bồn rửa mặt đánh răng súc miệng.
Sau khi sửa soạn một lúc, tới khi ra ngoài thì đã là chuyện của một tiếng sau đó.
Bạch Dương vừa đi tới cầu thang thì đã nghe thấy tiếng của Phó Kình Hiên truyền tới từ phòng khách bên dưới: “Nhà họ Lý làm cũng khá đấy.”
Anh vừa dứt lời, tiếp theo lại có giọng nữ vang lên.
Cô gái kia không nói gì nhưng lại cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc, nghe rất êm tai.
Bạch Dương nghe ra giọng nữ này, bước chân xuống lầu chợt dừng lại, tay vịn lan can vô tình siết chặt, nét mặt có hơi khó coi.
Ha, hoa đào của Phó Kình Hiên quả nhiên nhiều ú ụ mà.
Hôm qua là Bạch Viện, hôm nay lại thêm một người nữa.
Ngày mai còn có người tiếp nữa đúng không.
Bạch Dương càng nghĩ càng thấy khó chịu, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.
Tuy âm thanh không lớn nhưng thính lực của Phó Kình Hiên khá tốt, anh quay đầu nhìn lên lầu thì đã thấy Bạch Dương đang đứng ở cầu thang. Gương mặt lạnh nhạt kia lập tức trở nên ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng: “Em dậy rồi à?”
Bạch Dương không thèm ngó ngàng đến anh, quay đầu sang một bên.
Không phải anh đang nói chuyện với phụ nữ, chọc cho người ta vui vẻ à? Để ý tới cô làm gì?
Còn không nói chuyện tiếp với người ta đi, đừng lạnh nhạt người ta thế.
Phó Kình Hiên thấy dáng vẻ không vui của Bạch Dương, trên đầu chợt hiện lên một dấu chấm hỏi vô hình.
Cô lại làm sao nữa vậy?
Tống Bội Như đang ngồi đối diện với anh nên không nhìn thấy cầu thang. Nhưng khi cô ấy thấy Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm về phía đó, còn lên tiếng nói chuyện nữa, cô ấy lập tức đoán ra Bạch Dương đã dậy rồi. Vẻ mặt cô ấy mừng rỡ, sau đó vội đứng lên, vòng qua sofa bước tới trước một khoảng. Sau khi nhìn thấy cầu thang, cô ấy mới dừng lại, vẫy tay với Bạch Dương đang đứng trên lầu: “Bạch Dương.”
Cô nghe ra giọng nói của Tống Bội Như, đầu tiên hơi ngỡ ngàng, sau đó quay đầu, ngạc nhiên thốt lên: “Là cậu à?”
Cho nên người mà Phó Kình Hiên đang nói chuyện lúc nấy là Tống Bội Như chứ không phải người phụ nữ khác mà cô không quen biết.
“Sao vậy? Mới một ngày không gặp mà không quen tớ luôn rồi à?” Tống Bội Như nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, bèn cười nói.
Bạch Dương lắc đầu: “Không phải, tớ chỉ ngạc nhiên sao cậu lại tới đây thôi.”
Còn nói chuyện vui vẻ với Phó Kình Hiên như thế.
“Tớ tới đây là muốn cảm ơn cậu và tổng giám đốc Phó.” Tống Bội Như đáp: “Nhưng cậu vẫn chưa dậy nên tớ và tổng giám đốc Phó ở đây vừa nói chuyện vừa chờ cậu luôn.”
“Thế ư? Vậy… lúc nãy hai người đang nói chuyện gì thế?” Bạch Dương liếc Phó Kình Hiên, cuối cùng quay sang nhìn Tống Bội Như, giọng nói có vẻ ghen ghét.
Anh nhướng mày, khẽ cười vài tiếng.
Trong lòng anh đã rõ tại sao lúc nãy cô không vui rồi.
Cô thấy anh và người phụ nữ khác trò chuyện nên tỏ ra giận dỗi.