Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1606



Chương 1606

Thấy gò má cô ửng hồng, cùng với sự căng thẳng hiện rõ trong ánh mắt, anh không nhịn được mà cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc dép xuống trước chân cô, sau đó lại lấy chiếc còn lại ra khỏi hộp rồi đặt xuống cạnh chiếc kia, làm xong anh mới nói: “Được rồi, em tự mang đi.”

Anh biết cô ngượng, cũng không có ý ép cô.

Thấy Phó Kình Hiên không có ý tiếp tục muốn thay giày giúp mình nữa, Bạch Dương mới thở phào một hơi. Cô cúi xuống, cởi đôi giày cao gót mình đang đi ra, sau đó mới đổi sang đôi dép nhung mà Phó Kình Hiên mua cho.

Dép đúng size cô đi, lớp lông tơ bên trong mềm mại, khi tiếp xúc với da rất dễ chịu.

Bạch Dương không khỏi lắc lắc chân, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ: “Phó Kình Hiên, cảm ơn anh.”

Đi giày cao gót suốt mấy giờ đồng hồ, chân cô đã sớm bủn rủn, chỉ là cô cố gắng gượng.

Bây giờ đổi sang dép, đôi chân như được giải phóng, chưa kể còn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Những chuyện anh làm cho cô thực sự rất có thành ý.

Có lẽ cô cũng nên thử tin tưởng và chấp nhận anh một lần nữa.

Dù sao năm đó anh làm vậy cũng không phải do ý muốn, là do bị thôi miên mà thôi.

Hôm nay anh cứu cô nhiều lần như vậy, ngay cả những việc nhỏ nhặt mà anh làm cho cô cũng đều khiến trái tim cô rung động.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương hít vào một hơi, năm tay lại, dường như đang quyết định điều gì đó.

Lúc này, Phó Kình Hiên cầm đôi giày cao gót lên, cất vào hộp, khẽ xoa đầu cô: “Đang nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?”

Bạch Dương ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, một lúc sau mới nói: “Phó Kình Hiên, em muốn hỏi anh một câu, anh sẽ luôn yêu em và không bao giờ thay lòng chứ?”

Phó Kình Hiên không biết tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy, nhưng anh không do dự, gật đầu đáp: “Tất nhiên.”

Nghe được câu trả lời của anh, sắc mặt Bạch Dương trầm xuống, cuối cùng lại lắc đầu: “Nhưng anh biết không? Nói thật lòng.

em không tin, đời người quá dài, mấy chục năm nữa mới biết được, lúc này anh nói yêu em, hơn nữa còn yêu em cả đời, có lẽ là lời thật lòng, nhưng tương lai thì sao?

Anh có thể đảm bảo tương lai sẽ không thay lòng và mãi yêu em không?”

Rất nhiều đôi yêu nhau, trong thời gian yêu đương thì oanh oanh liệt liệt, thề non hẹn biển đủ thứ.

Khi đó, tất cả đều là thật lòng.

Nhưng thời gian trôi đi, hai người ở bên nhau lâu, tình yêu sẽ dần phai nhạt, từ người yêu sẽ trở thành kẻ xa lạ.

Để rồi khi đó, những lời thề non hẹn biển đều sẽ trở thành trò cười.

Lúc này, Phó Kình Hiên rất yêu cô, yêu đến mức có thể vì cô mà từ bỏ mạng sống, nhưng cô không tin sau này anh cũng sẽ như vậy.

Lòng người là một thứ rất khó đo lường.

Ai biết sau này, liệu anh có động lòng với người con gái khác không?

Nhìn thấy sự mờ mịt, thấp thỏm trong mắt Bạch Dương, Phó Kình Hiên đột nhiên mở tay phải ra, ôm cô vào lòng.

Cơ thể Bạch Dương cứng đờ, tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.