Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 164: Chương 164





Nhà họ Cao thật sự xảy ra chuyện rồi!
“Cao Linh, mẹ nói cho con biết, nếu nhà họ Cao sụp đổ, con đừng trách bọn mẹ không thừa nhận đứa con gái là con.” Người phụ nữ nói xong đã cúp máy.

Cao Linh cầm điện thoại với vẻ mặt đờ đẫn, trong đầu trống rỗng.

Cố Tử Yên và Mạnh San liếc nhìn nhau.

Trên mặt Cố Tử Yên lộ vẻ quan tâm, dịu dàng hỏi: “Cô Cao, cô có sao không?”
Cao Linh nghe được giọng cô ta thì lấy lại tinh thần, nhớ tới nhà họ Cao xảy ra chuyện đều vì mình giúp cô ta giáo huấn Bạch Dương.

Cao Linh nhất thời đổ hết tất cả sai lầm lên trên người Cố Tử Yên, sắc mặt dữ tợn nói: “Cố Tử Yên, chỉ mong nhà họ Cao cuối cùng không có chuyện gì, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Cao Linh ném lại câu này xong, đụng thẳng vào người Cố Tử Yên, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Cô ta phải lập tức quay về về Nam Giang nhận lỗi với đám người ông nội.


Nếu không, cô ta thật sự xong rồi.

“Tử Yên, làm thế nào đây? Chẳng lẽ Bạch Dương thật sự nói đúng, nhà cô Cao xảy ra chuyện rồi.” Mạnh San sốc trước chuyện vừa xảy ra, vội vàng hỏi Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên xoa phần vai đau vì vừa bị đụng phải, cắn môi cúi đầu, che giấu sự bất an và hoảng loạn trong mắt, không trả lời.

Cô ta làm sao biết được phải làm gì chứ? Nếu cô ta biết được, trong lòng đã không căng thẳng như bây giờ.

Rốt cuộc Bạch Dương làm sao biết được nhà họ Cao sẽ xảy ra chuyện?
Cố Tử Yên cắn môi dưới, ánh mắt tối tăm khó hiểu nhìn về phía Bạch Dương đã rời đi.

Lúc này, Bạch Dương đã được Trình Minh Viễn đỡ đến khoa ngoại.

Bác sĩ khoa ngoại nhìn thấy cô, còn hơi kinh ngạc: “Chẳng phải tối qua cô mới đến thay băng à? Sao bây giờ lại tới nữa?”

Bạch Dương không ngờ bác sĩ nhận ra mình, hơi lúng túng ho khan một tiếng: “À, lần này tôi tới khám chân.”
“Khám chân?” Bác sĩ cúi người vòng qua góc bàn nhìn về phía chân cô.

Anh ta thấy mắt cá chân của cô sưng vù, thông cảm lắc đầu: “Cô đúng là lắm tai nạn thật, vết thương trên đầu còn chưa lành đã bị trẹo chân thành như vậy.

Tôi khuyên cô có thời gian nên đi lên chùa thắp hương đi.”
“Phì!” Trình Minh Viễn không nhịn được, cười phá lên.

Bạch Dương bị bác sĩ nói vậy, vốn đã đỏ mặt, bây giờ nghe tiếng cười của anh ta lại càng tức giận hơn nhưng không biết trút vào đâu, dùng luôn cùi chỏ thúc tới: “Câm mồm!”
“Ối!” Trình Minh Viễn che chỗ đau ở thắt lưng của mình, mặt cũng nhăn nhó: “Người phụ nữ này, cô ra tay quá ác đấy.”
“Ai bảo anh cười tôi?” Bạch Dương lạnh lùng lườm anh ta.

Anh ta bĩu môi: “Được được được, tôi không cười nữa, được chưa?”
Bạch Dương hừ một tiếng, lúc này mới tha cho anh ta.

Trong lúc bác sĩ bôi thuốc và bó chân cho Bạch Dương, Trình Minh Viễn còn không quên tìm hiểu về nhà họ Cao.

Sau khi biết được chủ nhà họ Cao đã bị bên thanh tra kỷ luật dẫn đi, những người khác trong nhà họ Cao cũng bị điều tra, anh ta quay đầu sang nhìn Bạch Dương với ánh mắt kinh ngạc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.