Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 183: 183: Chương 181





Phó Kình Duy không có cách nào, lại nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên khẽ vuốt cằm.

Mắt Phó Kình Duy sáng rực lên, cao hứng nhảy dựng lên: “Hay lắm, cảm ơn anh.”
Cậu ta biết anh cả lợi hại nhất.

Mỗi lần đều có thể thuyết phục mẹ.

“Em cũng nên cảm ơn Tử Yên, Tử Yên cũng giúp em nói đó.” Phó Kình Hiên giữ chặt tay Cố Tử Yên.

Phó Kình Duy sửng sốt một chút, sau đó không thể tin nổi nhìn Cố Tử Yên: “Chị Tử Yên cũng giúp em?”
Cố Tử Yên vén mái tóc ra sau tai, cười thuỳ mị nói: “Chị cũng chỉ là khuyên bác gái có hai câu mà thôi.”
Kỳ thật đối với việc Phó Kình Duy chơi bóng rổ, cô ta rất hoan nghênh, như vậy, cậu ta sẽ không cùng Kình Hiên tranh đoạt tài sản.


Cô ta sau này là vợ Kình Hiên, tuyệt đối sẽ không để gia tài nhà họ Phó rơi vào tay người khác, dù là người này là em trai Kình Hiên cũng không được!
Phó Kình Duy vẫn có chút không dám tin, Cố Tử Yên thế mà giúp cậu ta thật, nhưng vẫn nghe lời mà nói câu cảm ơn cô ta.

Không biết sao, cậu cảm thấy cô ta hơi giả tạo.

Lần trước cậu để cô ta hỗ trợ ký tên hợp đồng đội bóng rổ, cô ta lại nói không muốn để cho mẹ cậu thương tâm, cứ thế mà từ chối.

Lần này, cô ta lại chủ động giúp cậu nói rõ, chẳng lẽ không sợ mẹ cậu thương tâm nữa sao?
Cố Tử Yên nghe ngữ khí cảm ơn nhàn nhạt của Phó Kình Duy, chỉ cảm thấy cậu cũng không cảm kích mình là bao, trong lòng không thoải mái, trên mặt biểu lộ vẻ ủy khuất: “Kình Duy có phải hơi bất mãn về việc chị nói giúp không, sao cảm giác em không vui lắm?”
“Hả?” Phó Kình Duy ngây người.

Cậu ta bất mãn lúc nào chứ?
Cũng không vui khi nào vậy?
Thấy Phó Kình Duy không trả lời, Cố Tử Yên cắn lên môi dưới, hơi luống cuống nhìn qua Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, có phải em làm sai hay không?”

“Không có chuyện đó đâu.” Phó Kình Hiên sờ lên tóc của cô ta, sau đó nhìn về phía em trai: “Kình Duy, xin lỗi Tử Yên đi.”
“Không phải, tại sao em phải xin lỗi chứ?” Phó Kình Duy sững lại.

Cậu không nói gì cả, cũng không làm gì cả mà.

Chính chị ta suy nghĩ nhiều, mắc mớ gì tới mình chứ?
“Được rồi Kình Hiên, bỏ đi”.

Cố Tử Yên kéo tay áo Phó Kình Hiên, ý là không cần.

Phó Kình Hiên vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, sau đó giận tái mặt, ngữ khí nghiêm khắc quát Phó Kình Duy: “Anh nói, xin lỗi, có nghe thấy hay không?”
Phó Kình Duy chỉ cảm thấy mình hơi bị ủy khuất, nhưng Phó Kình Hiên quá uy nghiêm, cậu vẫn nói xin lỗi Cố Tử Yên: “Xin lỗi chị Tử Yên.”
Cố Tử Yên khoát khoát tay: “Không sao.”
“Vậy là được chứ gì?” Phó Kình Duy trừng mắt với Phó Kình Hiên một chút, giận đùng đùng đi đến phòng ăn.

Cố Tử Yên ôm chặt cánh tay Phó Kình Hiên, “Kình Hiên, đều do em, để anh em hai người náo loạn mâu thuẫn.”
“Không sao, đi thôi, đi ăn cơm trước đã.” Phó Kình Hiên nhấn nhấn mi tâm, hơi mỏi mệt nói.

Cố Tử Yên cười gật gật đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.