Cô ta hơi co người lại, sợ hãi nhìn giới truyền thông vây quanh mình, trông rất yếu ớt, bất lực lại đáng thương.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Phó Kình Hiên cau lại thật chặt: “Tử Yên.”
“Kình Hiên.” Mắt Cố Tử Yên sáng lên, vẫy tay với anh rồi nở nụ cười ngạc nhiên vui mừng.
Anh bước tới.
Có lẽ là khí thế của anh quá mạnh, anh đi đến nơi nào, phóng viên đều tự động tránh đường.
Anh đến bên Cố Tử Yên rất suôn sẻ.
Cố Tử Yên nhào vào lòng anh: “Kình Hiên, cuối cùng anh cũng đến rồi, em sợ chết mất, em vừa đến họ đã chặn em lại hỏi em đủ thứ câu hỏi, nhưng em không biết phải trả lời thế nào.”
“Không sao đâu.” Phó Kình Hiên vỗ vai cô ta: “Để anh giải quyết.”
Nói xong anh nhìn cánh truyền thông với ánh mắt sắc bén: “Các người vừa hỏi gì?”
“Ồ… Tổng giám đốc Phó, chúng tôi hỏi một số vấn đề mà cư dân mạng hiện đang quan tâm nhất, ví dụ như có phải năm đó cô Bạch chen chân vào tình cảm của anh và cô Cố không? Có phải cô ấy thật sự ép anh phải cưới không?”
“Không phải!” Phó Kình Hiên cụp mắt, không chút do dự thốt ra hai chữ.
Đám phóng viên sững người.
Cố Tử Yên cũng sững sờ, tròn xoe mắt nhìn anh.
Không dám tin anh lại phủ định.
Là vì anh muốn bảo vệ Bạch Dương sao?
Cố Tử Yên cúi đầu, che đi sự đố kỵ trong mắt.
Có phóng viên nhận ra phản ứng của cô ta, anh ta đảo mắt rồi lớn tiếng hỏi: “Cô Cố, những lời tổng giám đốc Phó nói là thật sao?”
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn thẳng phóng viên đó.
Phóng viên kia cố nén áp lực, không nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ nhìn Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp, trong sáng nở một nụ cười yếu ớt: “Kình Hiên nói không phải vậy thì là không phải.”
Đám phóng viên nghe câu trả lời của cô ta rồi đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại hỏi câu tiếp theo.
Phó Kình Duy đứng ở cổng chính nhà thể chất nhìn Cố Tử Yên được anh trai ôm trong lòng với vẻ mặt rất kỳ lạ.
Sao cậu nghe câu trả lời vừa rồi của chị Tử Yên lại thấy sai sai nhỉ?
Cái gì mà “nói không phải vậy thì là không phải”, sao cậu nghe mà cảm thấy chị ta như đang nói với phóng viên rằng anh trai đang nói dối nhỉ?
Rốt cuộc chị ta cố tình hay vô ý?
Giờ phút này, Phó Kình Duy nghĩ ngay tới ngày hôm trước, anh trai ép mình xin lỗi chị Tử Yên.
Rõ ràng lúc ấy cậu ta chẳng hề làm gì, cũng chỉ vì chị ta khóc hai tiếng, anh trai cảm thấy cậu ta có sai.
Mà lần đó và lần này, lại giống nhau biết bao.
Đang suy nghĩ, Phó Kình Duy nghe được giọng Phó Kình Hiên: “Còn đứng ở đó trong làm gì, đi!”
Phó Kình Duy hoàn hồn, ôm bóng rổ chạy tới: “Cánh truyền thông thì sao?”.