CHƯƠNG 382
Bạch Dương không biết mình cầm dây chuyền ởi hỏi đã khiến nhà họ Cố chú ý.
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, cô lái xe đến bệnh viện, chuẩn bị đi thăm bà nội, thuận tiện hỏi bà nội có biết hơn hai mươi nã trước nhà họ Bạch và nhà họ Cố xảy ra chuyện gì không.
Không ngờ xe mới chạy được một nửa, xe đột nhiên chết máy, mà xe kéo cũng chậm chạp không xuất hiện.
Thế cho nên Bạch Dương chỉ đành ngồi xổm ven đường, chịu đông lạnh gần hai tiếng đồng hồ.
“Tổng giám đốc Phó, tôi nhìn thấy cô Bạch.” Xe Maybach màu đen đi tới, trợ lý Trương nhìn thấy Bạch Dương ở ven đường phía trước thì kinh ngạc nói.
Người đàn ông toát ra hơi thở tự phụ ngồi ghế sau lập tức mở mắt, nhìn ra ngoài của xe, cũng nhìn thấy cô gái đang ở ven đường, anh không khỏi nhíu mày lại.
Cô đang làm gì ở đó?
Lạnh đến mức liên tục chà xát hai tay, †ại sao còn ngồi xổm ở đó?
“Quay xe lại đấy đi.” Phó Kình Hiên nói.
Trợ lý Trương đáp lời, vòng xe đến chỗ đường cua, quay đầu lái đến chỗ Bạch Dương.
Đi đến trước mặt Bạch Dương, trợ lý Trương dừng xe lại, hạ cửa kính xuống nói với Bạch Dương: “Cô Bạch, lên xe đi.”
Bạch Dương thấy trợ lý Trương đến thì hơi ngạc nhiên, nghe anh ta bảo mình lên xe lại càng ngạc nhiên hơn.
Cô nhìn cửa sổ ghế sau, trên cửa kính có dán một lớp phim nên không nhìn được bên trong có người hay không, cô không đồng ý ngay: “Anh nói là tôi phải nghe à?”
“Là Tổng giám đốc Phó bảo tôi mời cô lên xe” Trợ lý Trương chỉ đành trả lời.
Ánh mắt Bạch Dương thoáng chốc tối đi rất nhiều: “Không cần.”
Ghế sau chiếc Maybach, Phó Kình Hiên nghe cô từ chối, sắc mặt lập tức đen lại.
Anh hạ cửa kính xe, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra: “Lên xe!”
Giọng điệu anh không cho phép người khác chối từ.
Bạch Dương bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi đã nói không cần rồi, anh Phó nghe không hiểu à?”
Người đàn ông này làm sao vậy!
Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Cô từ chối lên xe của anh không phải là chuyện rất bình thường sao? Dù sao cô cũng chẳng là gì của anh, anh bực cái gì, đúng là khó hiểu.
Phó Kình Hiên nghe ra sự mất kiên nhẫn của cô thì cau chặt mày, rất muốn bảo trợ lý Trương lái xe đi luôn, dù sao cô cũng không lên.
Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cô, cuối cùng anh vẫn kìm lại.
“Cô ở đây làm gì?” Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi.
Bạch Dương nhìn ra được rõ ràng anh rất muốn đi luôn, nhưng không biết vì sao anh lại không đi, cô cũng lười suy đoán suy nghĩ của anh, chỉ hờ hững đáp: “Chờ xe kéo”
Trợ lý Trương liếc nhìn phía trước: “Tổng giám đốc Phó, hình như xe của cô Bạch hỏng rồi”
Phó Kình Hiên nhíu mày .
Thì ra là vậy.