CHƯƠNG 397
“Chở cô về!” Phó Kình Hiên chậm rãi nói.
Bạch Dương cảm thấy giận dữ: “Tôi nói tôi tự bắt xe chứ không cần anh chở về, anh không hiểu tiếng người sao?”
Phó Kình Hiên rũ mi: “Tôi làm theo lời bà nội chở cô về thôi mà, lên xe đi.”
Anh thả tay xuống rồi nhấn chìa khóa xe để mở khóa cửa xe.
Bạch Dương nhíu mày: “Bà nội bảo anh chở tôi về?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên: “Đúng vậy.
“Nhưng khi ở trong phòng bệnh, bà nội bảo anh chở tôi về thì tôi đã từ chối rồi, bà cũng không ép nữa, vậy sao bây giờ lại bảo anh ra chở chứ? Phó Kình Hiên, chẳng lẽ anh đang lừa tôi?” Bạch Dương nhìn kĩ anh.
Phó Kình Hiên mở cửa xe: “Đâu có. Bà nội nói trời tối rồi, bà không yên tâm để cô về một mình nên quyết định bảo tôi đi ra theo chở cô. Được rồi lên xe đi, cô cũng không muốn bà nội lo đúng không?”
Bạch Dương im lặng, sau đó thở dài: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, cô quay người lại và cúi người bước lên xe.
Phó Kình Hiên thấy thế thì hàng lông mày nhẹ nhàng giãn ra.
Xem ra cô đã tin rồi.
Sau đó Bạch Dương đóng cửa sau của xe lại rồi đi vòng qua đầu xe, sau đó lên ghế lái: “Về Vịnh Tiên Thuỷ sao?”
Bạch Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói ừ.
Phó Kình Hiên mím môi rồi khởi động xe.
Dọc đường đi Bạch Dương chẳng nói câu nào với anh, vì không muốn nói nên chẳng nói gì.
Phó Kình Hiên nhìn cô qua gương chiếu hậu mấy lần, nhưng gương mặt bị bóng tối trong xe che đi nên không thấy rõ biểu cảm.
Bạch Dương yên lặng khiến anh cảm thấy không quen.
Sáu năm trước đây, không phải anh chưa từng chung xe với Bạch Dương.
Khi đó vì Bạch Dương thích anh, vậy nên khi trên xe cô đều tích cực tìm chuyện để nói với anh. Nhưng bình thường thì anh nghe thôi chứ chẳng nói lại, thậm chí có lúc còn thấy phiền vì cô nói nhiều quá nên đã bảo cô im lặng.
Bây giờ cô im lặng thật rồi, cũng không chủ động nói chuyện với anh nữa, trong lòng anh bỗng thấy không bình thường.
Nghĩ rồi môi Phó Kình Hiên mấp máy, chẳng biết tại sao lại chủ động nói: “Cô định kết hôn với Lục Khởi sao?”
“Sao?” Bạch Dương sững sờ, hiển nhiên rất bất ngờ khi anh đột ngột hỏi câu này.
“Không biết nữa.” Bạch Dương lắc đầu trả lời.
Sâu trong ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng hiện một tia sáng, nhưng anh còn chưa kịp cảm nhận niêm vui nhỏ nhoi trong tim thì lại nghe thấy Bạch Dương nói: “Có khi sau này sẽ cưới, dù gì anh ấy đối xử với tôi rất tốt, vợ chồng bác Lục cũng đối xử tốt với tôi. Tôi kết hôn với A Khởi chắc chắn rất hạnh phúc.”
Phó Kình Hiên nắm chặt vô lăng, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.
Anh nghe ra cô đang chế nhạo anh, chế nhạo nhà họ Phó.
Nhưng anh buộc phải thừa nhận, đúng là Lục Khởi đối xử với cô rất tốt. Cô mà kết hôn với Lục Khởi thì chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên anh.
Tuy đây là sự thật nhưng Phó Kình Hiên lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy bực bội.