Quay lại lên xe, cô lại trở thành Bạch Dương tự tin xinh đẹp.
Lục Khởi mỉm cười: “Hôm nay trong Tiểu Kim Khổ có mấy người tướng mạo khá được mới đến, có muốn đến đó xem thử không?”
Tiểu Kim Khổ là từ gần âm của “Tiêu Kim Quật”, là nơi tiêu xài phung phí để tiêu khiển.
Bạch Dương cạn lời: “Anh không sao chứ? Em mới vừa quay lại thân phận độc thân đấy.”
Anh ta nháy mắt vờ ra vẻ thần bí: “Thật ra có người muốn gặp em.” “Ai thế?” “Em biết người này, em đến là biết thôi.” Bạch Dương do dự một lúc rồi gật đầu: “Thôi được” Lục Khởi có phòng bao riêng ở Tiểu Kim Khố.
Sau khi hai người đi vào, người ngồi trên sofa cũng đứng dậy nhìn.
Trông cậu ta mới chừng hai mươi tuổi nhưng người rất cao, mặt mũi góc cạnh rõ ràng, mặt mày khá là sắc bén.
Sau khi thấy cô, trong mắt thoáng hiện một tia sáng.
“Chị, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Chàng trai trẻ tuổi trước mắt khiến Bạch Dương cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đầu.
“Em quên rồi sao? Sáu năm trước, chẳng phải em và ba em đã từng tài trợ một học sinh nghèo ở huyện Giang đó sao?”
Nhờ Lục Khởi nhắc đến, Bạch Dương mới nhớ ra.
“Cậu là… Lương Triết?”
Mặt mày sắc bén của chàng trai lập tức trở nên dịu dàng, trên môi nở một nụ cười mê người: “Là em.”
Lương Triết là một người rất giỏi ăn nói.
Từ chỗ Lục Khởi mà Bạch Dương biết được, hiện tại Lương Triết chính là một người mẫu nổi tiếng.
Cậu ta đã rời khỏi vùng núi nghèo khó từ lâu, trở thành người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên tạp chí Hải Thành.
Trước đây trong lòng Bạch Dương toàn là nhà họ Phó nên rất ít khi để ý những vấn đề giải trí.
Giờ nghĩ thấy chàng trai đáng thương năm xưa trở thành chú thiên nga trắng khiến cô vừa vui mừng mà vừa cảm thán.
Trò chuyện một lúc, ba người định rời đi.
Nhưng vừa đi qua quầy rượu thì một chai rượu màu xanh lá cây bỗng bay qua đầu Bạch Dương.
Khiến cho người ta ngạc nhiên là động tác của Lương Triết còn nhanh hơn cả cô, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực.
Một tiếng choang, chai rượu đập mạnh lên lưng cậu ta.
“Chị không sao chứ?”
Bạch Dương cực kì cảm kích, cô vội vàng kiểm tra sau lưng cậu ta, may mắn là không bị thương, rồi lạnh mặt nhìn tới hướng mà chai rượu bay đến.
Vừa nhìn hóa ra lại là Phó Kình Duy!
“Ở đàn bà chết tiệt! Chị dám cắm sừng anh tôi!”
Phó Kình Duy đang uống rượu với đám bạn, sớm đã thấy Bạch Dương đi vào phòng bao với hai người đàn ông nhưng một lúc lâu sau mới đi ra, chẳng biết đã làm cái trò bẩn thỉu gì rồi.
Thấy bọn họ nói cười vui vẻ thế là nổi nóng ném chai rượu trong tay qua bên đó.
Lục Khởi vén tay áo định qua đó: “Khốn kiếp! Thằng nhóc đó đúng là ngứa đòn rồi.” Bạch Dương kéo Lục Khởi lại: “Để em” Cô từng bước đi tới trước mặt Phó Kình Duy.
Phó Kình Duy bĩu môi: “Chai rượu cũng đâu đập trúng người chị!”
Bạch Dương mặt không cảm xúc, ánh mắt điềm tĩnh nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi: “Có mấy lời này mà tôi muốn nói với cậu lâu rồi.”
“Gi?”
“Cậu biết cậu khiến người ta ghét đến mức nào không? Tôi gả cho anh cậu sáu năm mà trước giờ cậu chưa từng gọi tôi một tiếng chị dâu nào, cứ mở mồm là lại gọi ả đàn bà chết tiệt.
Cậu đi học tôi phải chăm lo cho cậu, cậu tan học tôi cũng phải chăm sóc cho cậu.
Bình thường cậu không động tay động chân với tôi thì cũng là nói năng lỗ mãng, cậu đi học mười bảy năm, những thứ học được trong sách bị chó ăn hết rồi sao?”
Phó Kình Duy thấy cô chửi cậu ta thì lông mày nhướng lên: “Chị! Cái đồ..” “Im mồm” Bạch Dương nghiêm khắc ngắt lời cậu ta rồi nói tiếp: “Tôi và anh cậu đã ly hôn rồi, chẳng còn quan hệ gì với nhà cậu nữa.
Tôi đi chung với ai là sự tự do của tôi, cậu không có tư cách và cũng không có quyền hỏi.
Nếu cậu còn tiếp tục khiêu khích tôi thì xin lỗi, người đang trong độ tuổi vị thành niên là cậu phải lên đồn công an một chuyến đấy”
Sắc mặt Phó Kình Duy đỏ lên, mọi lời nói đều mắc lại trong cổ họng.
Bạch Dương không để ý cậu ta nữa mà xoay người rời đi..