CHƯƠNG 532
Nhưng Tử Yên cũng có nốt ruồi son, đôi mắt cũng giống như cô gái nhỏ kia.
Cho nên cô và Tử Yên, rốt cuộc ai mới là cô gái nhỏ năm đó chứ?
Lâm Diệc Hàng xoa trán, đột nhiên không phân biệt được.
Lúc đầu anh ta nhìn thấy nốt ruồi son và đôi mắt của Tử Yên thì chắc chắn Tử Yên là cô gái nhỏ kia, nhưng hiện tại anh ta bỗng nhiên không chắc chắn.
Y tá thấy Lâm Diệc Hàng nắm chặt tay của bệnh nhân, vẻ mặt mờ mịt, y tá khó hiểu hỏi: “Chủ nhiệm Lâm, anh sao vậy?”
“Tôi không sao.” Lâm Diệc Hàng nhắm mắt lại, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt: “Thu dọn tất cả dụng cụ đi.”
“Thu dọn?” Y tá kinh ngạc chớp mắt: “Không làm phẫu thuật nữa sao?”
“Tạm thời không làm.” Lâm Diệc Hàng nhìn Bạch Dương.
Trước khi anh ta xác định rốt cuộc Bạch Dương hay Tử Yên mới là cô gái nhỏ kia thì sẽ không làm gì Bạch Dương cả, mọi chuyện phải chờ anh ta xác định lại mới tính tiếp.
Nếu cuối cùng cô gái nhỏ là Bạch Dương, anh ta cũng không đến mức báo ơn thành báo thù, nếu cuối cùng xác định cô gái nhỏ vẫn là Tử Yên, anh ta vẫn có nhiều cách ra tay với Bạch Dương.
Mặc dù y tá không biết vì sao Lâm Diệc Hàng đột nhiên dừng phẫu thuật, nhưng cô †a vốn sợ hãi chủ nhiệm ma quỷ này nên cũng không dám hỏi nhiều, im lặng thu dọn dụng cụ.
“Đúng rồi.” Lâm Diệc Hàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt nguy hiểm nhìn y tá: “Cô không được nói ra ngoài hành động của tôi với bệnh nhân, ai hỏi cũng không được nói, hiểu không?”
Lát nữa Tử Yên chắc chắn sẽ gọi điện thoại hỏi tình hình của Bạch Dương, Bạch Dương vẫn bình thường nên không thể lừa được cô ta, cô ta cũng sẽ hỏi vì sao anh †a buông tha cho Bạch Dương, nếu anh ta không trả lời, cô ta sẽ đi hỏi thăm.
Anh ta không muốn Tử Yên biết anh ta bắt đầu nghi ngờ ân nhân thật giả nên phải dặn dò y tá.
Y tá nhìn ánh mắt nham hiểm như rắn độc của Lâm Diệc Hàng thì không nhịn được run lập cập, liên tục gật đầu: “Yên †âm đi, chủ nhiệm Lâm, tôi sẽ không nói.”
Lâm Diệc Hàng thấy cô ta sợ thành như vậy, hài lòng cong môi: “Được rồi, cô sắp xếp cho bệnh nhân một chút rồi đưa đến phòng bệnh một người đi.”
Anh ta nói xong thì tháo bao tay rồi đi ra phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, ba người đàn ông đứng một góc, ai cũng không gần ai.
Nhưng bọn họ vừa nghe tiếng cửa phòng phẫu thuật mở ra thì cùng đi tới.
“Bác sĩ, bé cưng thế nào?” Lục Khởi giữ chặt cánh tay của Lâm Diệc Hàng, vội vàng hỏi, giọng nói đầy quan tâm.
Lâm Diệc Hàng nhíu mày, rút tay lại: “Cô ta không sao.”
“Tốt quá rồi” Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nở nụ cười.
Trình Minh Viễn cũng ôm ngực, yên tâm.
Lúc này Phó Kình Hiên vẫn luôn im lặng, đột nhiên híp mắt nói: “Lâm Diệc Hàng, sao cậu lại phẫu thuật cho Bạch Dương ?”
Lâm Diệc Hàng mặc đồ của bác sĩ phẫu thuật chính.
Lâm Diệc Hàng cũng không bất ngờ khi Phó Kình Hiên nhận ra mình, anh ta thoải mái tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn: “Bác sĩ phẫu thuật chính †ạm thời có việc, đúng lúc tôi rảnh nên thay ca giúp anh ta, nhưng sao cậu lại ở chỗ này? Chờ vợ trước phẫu thuật sao? Tử Yên biết không?”
Anh ta hỏi liên tiếp mấy câu làm cho Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Tình cờ mà thôi, cậu muốn nói cho Tử Yên thì cứ nói đi”