“Không sao, bạn tôi sinh nhật, tôi muốn tặng đồng hồ cho anh ấy.
Chị giới thiệu vài cái giúp tôi nhé.”
Chị bán hàng thấy Bạch Dương không tức giận thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chọn ra mấy cái đồng hồ để giới thiệu cho cô.
Mấy cái đồng hồ này đều là một lô, thật sự không tệ.
Rõ ràng là Bạch Dương chọn quà sinh nhật cho Lục Khởi nhưng nhìn mấy cái đồng hồ này lại nghĩ Phó Kình Hiên đeo trên cổ tay chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nhưng kết hôn nhiều năm như vậy, cô mua cho Phó Kình Hiên mấy cái đồng hồ, thậm chí trở thành khách VVIP ở cửa hàng đồng hồ này nhưng anh ta chưa từng đeo đồ cô tặng.
Bạch Dương hơi thất thần nhìn chiếc đồng hồ trong vải nhung, vừa muốn cầm lấy nó thì bên tai vọng tới giọng nói có phần quen thuộc.
“Cái đồng hồ này không tệ, làm phiền cô giới thiệu cho tôi đi.”
Bạch Dương vừa nghiêng đầu qua, đã thấy Cố Tử Yên đứng cạnh mình, còn có một cô gái nhỏ đi theo bên cạnh.
Hình như bọn họ mới đi mua sắm ra, trong tay cầm theo mấy túi đựng đồ.
Cố Tử Yên vốn đang tươi cười, sau khi phát hiện ra khách xem đồng hồ là Bạch Dương thì nụ cười có phần gượng gạo.
Bạch Dương khách sáo lên tiếng chào hỏi: “Cô Cố, thật khéo.”
“Đúng là khéo thật.” Cố Tử Yên siết chặt túi đồ trong tay, mỉm cười hỏi: “Cô tới đây mua đồng hồ cho bạn trai à?”
Bạch Dương “Ừ” một tiếng rồi không để ý tới cô ta nữa.
Cô vừa muốn bảo chị bán hàng gói cái đồng hồ lại, Cố Tử Yên ở bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước, chỉ vào cái đồng hồ kia và dịu dàng nói: “Tôi muốn lấy cái đồng hồ này, cô gói lại giúp tôi.”
Cô ta nói xong, quay đầu nhìn Bạch Dương khẽ cười: “Tôi cảm thấy Kình Hiên đeo cái đồng hồ này sẽ rất đẹp.
Cô Bạch sẽ không đúng lúc cũng muốn mua cái đồng hồ này chứ?”
Cố Tử Yên nói chuyện nhẹ nhàng hòa nhã, lại trắng trợn khiêu khích Bạch Dương.
Bạch Dương chỉ nhướng mày, sau đó cười hào phóng: “Là cô Cố nói trước, được, cô Cố mua đi.”
Cố Tử Yên không ngờ Bạch Dương không tranh với mình đã chắp tay nhường lại, nhất thời không kịp phản ứng.
“Tử Yên, tôi thấy Bạch Dương không dám đắc tội cô.” Cô bạn bước tới gần, tâng bốc Cố Tử Yên: “Sau khi cô ta và sếp Phó ly hôn thì chẳng còn chỗ dựa, công ty lại đang bên bờ vực phá sản, cho nên không dám tranh cướp đồ với cô đâu.”
Đúng vậy, bây giờ Bạch Dương ngoài một công ty nát thì chẳng còn gì nữa.
Cố Tử Yên nghe cô bạn nói vậy, trong lòng vô cùng sung sướng.
Cô ta cầm lấy cái đồng hồ kia và đưa cùng tấm thẻ qua: “Cô quét thẻ rồi gói lại đi.”
Chị bán hàng không nhận thẻ mà cẩn thận hỏi: “Thưa cô, cô là hội viên VVIP của cửa hàng chúng tôi sao?”
“Không phải.” Cố Tử Yên khẽ nhíu mày có vẻ không vui: “Lẽ nào tôi không thể quét thẻ mua đồng hồ này của cửa hàng cô à?”
“Cô có thể quét thẻ mua đồng hồ trong cửa hàng chúng tôi nhưng lô hàng này thì không được.” Chị bán hàng nói với vẻ mặt khó xử: “Chỉ khách hàng có tổng mức chi tiêu đủ một trăm tám mươi tỷ, còn là khách VVIP của cửa hàng chúng tôi từ hai năm trở lên mới có thể mua lô hàng này.”
Cố Tử Yên: “…”
“Một người bán đồng hồ lấy đâu ra lắm cảm giác tự hào như vậy chứ?” Cô gái bên cạnh Cố Tử Yên tức giận nói: “Gọi giám đốc của các cô ra đây! Thật nực cười, chúng tôi có tiền còn không mua được đồng hồ sao?”.