Ngày hôm sau, Bạch Dương bị đánh thức bởi điện thoại gọi đến của Lục Khởi.
Cô chẳng buồn mở mắt, chỉ với tay ra khỏi chăn tìm điện thoại trên bàn đầu giường, đưa điện thoại lên tai, giọng nói lười biếng khàn khàn chưa tỉnh táo: “Alo.”
“Bé cưng, tin tốt đây!” Giọng nói vang dội của Lục Khởi vọng lại.
Tai Bạch Dương ong lên, cô lập tức tỉnh †áo, mở mắt ngồi dậy, vò mái tóc rối, tức giận hỏi: “Tin tốt gì mà gào thét ghê vậy?”
“Phó Kình Hiên gặp tai nạn xe” Lục Khởi hào hứng đáp.
Bạch Dương trợn mắt: “Anh nói cái gì?
Anh ta bị tai nạn?”
“Ừ, là cảnh tối qua chúng ta nhìn thấy lúc về đó.” Lục Khởi gật đầu.
Bạch Dương chun mũi: “Chờ chút, em hơi choáng. Anh đang nói tai nạn xe chúng †a nhìn thấy tối qua là Phó Kình Hiên?”
“Đúng rồi.”
“Sao anh ta lại gặp tai nạn xe ở chỗ của em?” Bạch Dương rất khó hiểu.
Chẳng lẽ tối qua Phó Kình Hiên đến tìm cô?
“Anh cũng không biết, nhưng tin anh ta gặp tai nạn đang hot trên mạng lắm, bây giờ rất nhiều phóng viên đang túc trực bên ngoài bệnh viện, muốn nghe ngóng xem anh ta bị thương thế nào. Quan trọng nhất là cổ phiếu tập đoàn Phó Thị cũng đang dao động, đúng là vui quá đi mất.”
Bên này, Lục Khởi mặc chiếc áo sơ mi hoa hoè hoa soi, hưng phấn võ đùi.
Bạch Dương day huyệt thái dương, đang định trả lời thì chuông cửa vang lên.
Cô chỉ đành bảo: “Lát nữa nói sau nhé, có người tới nhà em.”
“Ai vậy?” Lục Khởi vội nâng cao cảnh giác.
Mới sáng sớm đã tới, là Trình Minh Viễn hay là nhóc Lương Triết đây?
“Em cũng không biết, để em ra xem thử.
Thế nhé, em cúp máy đây.”
Bạch Dương để điện thoại xuống, vén chăn xuống giường, đi dép vào rồi ra khỏi phòng, đến phòng khách mở cửa.
Vừa mở cửa, một cái tát đã giáng ngay vào mặt cô.
Bạch Dương ngây người, ôm mặt ngơ ngác nhìn Vu Y Cơ vẻ mặt hung dữ ngoài cửa.
Vu Y Cơ dường như cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ, bà ta giơ tay lên chuẩn bị cho cô thêm cái tát nữa.
Bạch Dương nhanh chóng hoàn hồn, †úm lấy tay Vu Y Cơ rồi trở tay tát lại.
“Chát” một tiếng, Vụ Y Cơ ngã ngồi xuống đất, có thể thấy Bạch Dương tát mạnh thế nào.
Vu Y Cơ sững sờ, không thể tin được mình lại bị đánh, một lúc lâu sau bà ta mới phản ứng lại, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi hét: “Bạch Dương, con điếm mày dám đánh tao, xem tao xử lý mày thế nào.”
Bà ta nhe răng trợn mắt bổ nhào về phía mặt Bạch Dương.
Bạch Dương đã có đề phòng, khi bà ta lao tới, cô lấy chổi lông gà đặt trên tủ giày quất mạnh vào mặt, vào người bà ta.
Vu Y Cơ làm sao đánh thắng được Bạch Dương có vũ khí trong tay, rất nhanh đã bị đánh cho kêu loạn, trốn tránh khắp nơi.