Chương 764
“Đúng vậy, Thiên Thịnh vừa mới đi lên từ bờ vực phá sản, sự phát triển cũng không được tính là quá ổn định. Cho nên không phù hợp để tồn tại trên thị trường chứng khoán hiện nay. Nếu không phải quốc gia không cho phép các công ty tấn công nhau trên thị trường chứng khoán thì e rằng tập đoàn Thiên Thịnh đã bị tập đoàn Tam Thịnh chơi cho phá sản rồi.” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi nói.
Bạch Dương khẽ mân mê đôi môi đỏ mọng.
Mặc dù lời của anh hơi khó nghe nhưng đúng là sự thật.
Nếu quốc gia không ban hành quy tắc này thì chắc chắn Cố Việt Bân đã trực tiếp †ấn công vào thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh vốn đã rời rạc lỏng lẻo và hoàn toàn biến Thiên Thịnh trở thành lịch sử từ lâu rồi.
Đương nhiên, lúc thị trường chứng khoán của một công ty xuất hiện vấn đề thì quốc gia vẫn cho phép công ty khác nhân cơ hội này thu mua cổ phiếu lẻ bên ngoài.
Thấy Bạch Dương không nói gì, Phó Kình Hiên hơi dịu giọng lại: “Chỉ cần rút lui khỏi thị trường thì Thiên Thịnh sẽ không còn thị trường chứng khoán nữa, tất nhiên thị trường chứng khoán cũng sẽ không rung chuyển. Hơn nữa sau này cũng không lo có người cố ý bôi đen Thiên Thịnh, tạo nên những chấn động trên thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh nữa. Sau đó nhân cơ hội này để thu mua cổ phiếu lẻ của Thiên Thịnh, đợi sau này Thiên Thịnh hoàn toàn phát triển đi lên rồi thì lại đưa †ập đoàn ra thị trường lần nữa cũng không muộn.”
Bạch Dương thừa nhận mình đã hơi bị thuyết phục rồi. Cô hơi giật giật môi: “Nhưng muốn rút lui khỏi thị trường cũng không nhanh như vậy. Chờ các thủ tục hoàn thành, thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh đã sụp đổ từ lâu rồi”
“Không vấn đề gì. Tôi có thể đánh tiếng cho bên kia, hôm nay là có thể rút lui rồi.”
Phó Kình Hiên nâng cằm nói.
Bạch Dương nhíu mày, vô thức muốn từ chối.
Nhưng Phó Kình Hiên đã đoán được trước điều này nên đã mở miệng trước cô: “Tôi biết có thể là em không muốn làm phiền tôi. Nhưng em đã nợ tôi một ân huệ rồi, lại nợ thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Sau này trả ơn cũng một lần chẳng phải là được rồi sao?”
“..” Miệng của Bạch Dương mở rồi lại đóng, nhất thời không nói nên lời từ chối.
Thôi, nợ một lần là nợ, nợ hai lần cũng là nợ, cùng lắm thì sau này đền bù gấp đôi cho anh vậy.
Tóm lại là cô không thể trơ mắt nhìn thị trường chứng khoán tiếp tục sụp đổ được.
“Được, vậy nhờ tổng giám đốc Phó nhé.
Chỉ là tôi còn muốn bàn bạc với nhóm cổ đông một chút nữa. Việc rút lui khỏi thị trường không phải chỉ mình tôi có thể quyết định.” Bạch Dương xoa xoa hai má, hơi mệt mỏi nói.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Được.”
Bạch Dương nhìn về phía thư ký Đồng: “Cô thông báo chuyện rút lui khỏi thị trường cho các vị cổ đông và cao tầng đi, xem bọn họ nghĩ thế nào. Sau đó thuật lại ý tưởng và ý kiến của bọn họ cho tôi biết.
Nhớ là phải nhanh nhé!”
“Tôi hiểu rồi!” Thư ký Đồng đẩy cái kính trên sống mũi rồi xoay người đi ra ngoài.
Cô ấy đi rồi, Bạch Dương nhìn nhìn cốc nước đã cạn của mình rồi đứng dậy đi tới bình nước rót thêm.
Bỗng nhiên, trước mắt cô nhòe đi, cái cốc trong tay lỏng ra rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
Mà chính cơ thể cô cũng lảo đảo theo rồi ngã xuống mặt đất.
Phó Kình Hiên thấy thế thì vẻ mặt trở nên căng thẳng. Anh bật người đứng lên, chân dài sải bước đến bên người cô, vươn †ay ôm lấy bả vai cô rồi ôm cơ thể cô về.
Bạch Dương ngã vào lòng anh, nhắm mắt tựa vào trước ngực Phó Kình Hiên, hơi hơi thở gấp. Dáng vẻ cô trông rất khó chịu, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.