Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 77: Chương 77





Cố Tử Yên sững sờ, nhanh chóng cười nói: “Tại sao? Họ là bạn thân từ thuở nhỏ.

Hơn nữa, bà Lục luôn coi Bạch Dương như con dâu.

Lục Khởi cũng nói với bạn bè rằng chỉ cần Bạch Dương nói một câu thì cho dù hôm nay cô ấy muốn kết hôn, anh ta cũng cưới luôn.


“Kình Hiên, có phải cô Bạch có bạn trai nên anh mới khó chịu không?” Cố Tử Yên sắc mặt tái nhợt, yếu ớt đáng thương, cẩn thận hỏi.

“Không phải.” Phó Kình Hiên nói.

Lục Khởi có phù hợp với Bạch Dương hay không, không phải là mối quan tâm của anh.

Vì Bạch Dương đã gửi tin nhắn Messenger, nói rằng anh hãy quên chuyện xảy ra đêm qua và anh không cần phải chịu trách nhiệm, vậy thì anh không cần quan tâm.


Phó Kình Hiên bước đến giường bệnh, dùng lòng bàn tay chạm vào tóc của Cố Tử Yên, trầm giọng nói: “Lục Khởi ở ngoài là một kẻ đào hoa, anh chỉ tùy ý nói thế.

Anh kết hôn với Bạch Dương là vì em, sẽ không có tình cảm.

Em mới là người phụ nữ mà anh cần nâng niu và yêu thương.”
Người đàn ông hôn lên trán cô ta một cái: “Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, anh thấy em lúc đó không định ngồi xe lăn đính hôn với anh đấy chứ?”
Cố Tử Yên ngay lập tức lắc đầu và thì thầm: “Tất nhiên là không, thế thì mất mặt lắm! Hay là buổi trưa em ko ăn nữa, em sợ cứ nằm mà không vận động đến lúc đó em không mặc vừa áo cưới, anh muốn ăn gì, em gọi cho anh?”
Phó Kình Hiên bật điện thoại, nhanh chóng gọi bữa trưa: “Không ăn không được.

Anh gọi tất cả đều là món mà em thích ăn.”
“Kình Hiên, chắc anh cố tình muốn cho em ăn nhiều, muốn em béo và xấu đi.” Cố Tử Yên đánh người đàn ông hai cái, giọng điệu làm nũng rất rõ.

Cô tựa vào ngực người đàn ông, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Kỳ thật, lúc sáng sớm khi Phó Kình Hiên ngủ, cô đã tỉnh dậy, chuẩn bị nhận ảnh từ bên kia để tờ báo sắp xếp phát hành, bên kia không những không gửi ảnh mà ngược lại còn hoàn tiền lại cho cô May mắn thay, có một đoạn âm thanh khác đã có thể mang lại nhiều rắc rối cho Bạch Dương.


Cô ta còn phải cảm ơn Lục Khởi kia!
“Để em xem anh đã gọi những món nào nào.” CốTử Yên đang rất vui, cầm lấy điện thoại di động của Phó Kình Hiên, nhìn thấy bữa trưa anh gọi, nụ cười của cô chợt đanh lại.

Đây đều không phải là món ăn yêu thích của cô ta …
“Ngạc nhiên không?” Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Trước đây, em hôn mê mấy năm, nhưng những thứ em thích, đồ ăn mà em đã nói đến khi chúng ta nói chuyện anh vẫn nhớ mãi.

Biết là em thích ăn xoài, anh đã gọi một phần xoài dầm.”
Rõ ràng là cô đã đốt hết những bức thư đó, tại sao anh vẫn nhớ nội dung những bức thư và cả người bạn qua thư đó.

Cố Tử Yên cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng mà ôm lấy người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Kình Hiên, sở thích và khẩu vị của mỗi người đều sẽ thay đổi.

Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ chỉ cần nhớ những gì bây giờ em thích ăn, được chứ?”
Phó Kình Hiên không nghĩ nhiều về điều đó, vì vậy anh đã “ừ” một tiếng.

Cố Tử Yên rất hài lòng.

Cô nhìn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, đột nhiên vươn tay ôm lấy anh ta, kéo người đàn ông xuống, chuẩn bị hôn anh ta.

Phó Kình Hiên tránh đi theo bản năng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.