Chương 824
“Cục cưng, cuối tuần lúc nào em đi?”
Lục Khởi hỏi lại.
“Thứ sáu.”
Thứ sáu…
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.
Ở đầu dây bên kia, Lục Khởi nheo mắt nói: “Cũng được, để anh đi với em, nhân tiện sẽ để mắt thằng nhóc Lương Triết kia.
Nhỡ thằng nhóc đó bắt cóc em thì biết làm saol”
Anh ta không nói đùa mà đang rất nghiêm túc.
Không có gì mà thằng nhóc Lương Triết kia không dám làm.
Bạch Dương không biết Lục Khởi đang nghĩ gì, cô lắc đầu cười: “Anh đang nói gì vậy, em không phải trẻ con, sao cậu ta bắt cóc em được. Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em vẫn còn đang họp, em cúp máy đây.”
“Chờ đã.” Lục Khởi nhanh chóng ngăn cô lại.
Bạch Dương lại đưa điện thoại lên tai: “Sao vậy?”
“Tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi.
Hôm nay phiên tòa của sẽ Cố Tử Yên kết thúc tốt đẹp, hẳn là chúng ta nên đi ăn mừng một chút.” Lục Khởi cười nói.
Bạch Dương cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu đồng ý: “Được, anh chọn chỗ trước rồi chúng ta gọi Tiểu Xuyên đi cùng.”
“Được rồi!” Lục Khởi vui vẻ đáp.
Sau khi tắt máy, Bạch Dương để điện thoại xuống, nhìn người đàn ông bên cạnh, ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, tôi đã làm mất thời gian của anh.”
Phó Kình Hiên cụp mắt xuống: “Không sao, chúng ta tiếp tục.”
Bạch Dương đặt điện thoại sang một bên, ừ một tiếng.
Sau một tiếng, cuối cùng anh cũng giải thích xong.
Bạch Dương đóng quyển sổ lại, cười nói với Phó Kình Hiên: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó, tôi gần như hiểu hết tất cả rồi. Phần còn lại thì tối tôi về tự xem lại là xong.”
“Được rồi” Phó Kình Hiên đứng lên: “Chín giờ sáng mai sẽ phải đến nhà máy khảo sát, đừng đến muộn.”
“Tôi nhớ rồi” Bạch Dương gật đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, trợ lý Trương đẩy xe đồ ăn vào, trên xe đẩy đồ ăn có rất nhiều món ngon, mùi thơm nồng lập tức tràn ngập cả phòng họp.
Bạch Dương ôm cuốn sổ trong tay: “Tổng giám đốc Phó chuẩn bị ăn trưa, tôi không làm phiền nữa, xin phép rời đi trước.”
“Chờ đã.” Phó Kình Hiên nắm lấy cánh tay cô: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
“Hả?” Bạch Dương nhíu mày.
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên: “Em tham gia cuộc họp của Phó Thị, với tư cách là tổng giám đốc của Phó Thị, không có lý do gì để tôi không mời em ở lại dùng bữa, hơn nữa đây chỉ là bữa ăn công việc giữa các đối tác, chắc em sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
Bạch Dương nhìn anh, khóe miệng giật giật không nói nên lời.
Ý của anh là nếu cô từ chối bữa ăn công việc này, tức là cô đang không coi trọng sự hợp tác giữa họ?