Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 827



Chương 827

Mấy ngày nay, bà đã đi cầu cứu khắp nơi, hy vọng có thể cứu được Tử Yên, nhưng những người đó đều không đồng ý, khiến bà vừa hận vừa giận.

Trước kia, những người đó lúc nào cũng như những con chó xù chạy loanh quanh nịnh nọt bà, bây giờ bà muốn nhờ họ giúp đỡ thì bọn họ liền trốn đi, uổng công trước đây bà đã nói tốt về bọn họ trước mặt Việt Bân và Kình Hiên, bọn họ đều là những con sói mắt trắng!

Nhưng dù có tức giận đến đâu, bà cũng không thể làm gì được, hôm nay là phiên †òa của Tử Yên, là cơ hội cuối cùng để cứu Tử Yên. Một khi phiên tòa qua đi thì dù có muốn cứu Tử Yên cũng không được nữa.

Nên bà chỉ có thể trái lời dặn của Việt Bân mà tìm đến Kình Hiên nhờ giúp đỡ, bà đã không có nơi nào để đi nữa.

“Cứu thế nào?” Phó Kình Hiên bỏ tay xuống, lạnh lùng nhìn bà Cố.

Sau lưng anh, Bạch Dương nhíu mày.

Sao?

Anh muốn cứu cô ta?

Cố Mạn Tình đứng yên lặng nãy giờ cũng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phó Kình Hiên.

Không phải ba nói vị Phó tiên sinh này không yêu Cố Tử Yên, thậm chí còn ghét việc Cố Tử Yên giả làm cô Bạch, nên không muốn cứu Cố Tử Yên sao?

Không phải vì thế mà ba ngăn không cho mẹ đến gặp vị Phó tiên sinh này sao.

Nhưng tình hình bây giờ có vẻ như không giống với những gì ba đã nói, vị Phó tiên sinh này dường như có ý định cứu Cố Tử Yên!

Nghĩ đến đây, Cố Mạn Tình cắn môi dưới, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

Vị Phó tiên sinh này có bị mù không?

Cố Tử Yên có gì tốt, tại sao anh lại muốn cứu Cố Tử Yên?

Bà Cố cũng nghĩ rằng Phó Kình Hiên sẵn sàng cứu Cố Tử Yên, trong lòng vui mừng khôn xiết, bà thuận tiện nhìn Bạch Dương ở sau lưng Phó Kình Hiên với ánh mắt đắc ý, rõ ràng đang muốn nói: Nhìn xem, kể cả cô không buông tha cho Tử Yên thì cũng sẽ có người khác cứu Tử Yên.

Bạch Dương suýt chút nữa nôn ra.

Phó Kình Hiên nhìn thấy hành động vừa rồi của bà Cố, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng hơn.

Bà Cố hoàn toàn không để ý, hưng phấn nói: “Rất đơn giản, chỉ cần Kình Hiên cậu đi nói với cảnh sát một tiếng, với thân phận của cậu, nhất định bọn họ sẽ nể mặt, nếu không được, cậu hãy bảo người nhà họ Trình ra mặt, nhà họ Trình là gia tộc quyền quý, bọn họ yêu cầu thì cảnh sát cũng sẽ thả Tử Yên”“

“Hừ” Phó Kình Hiên giễu cợt lên tiếng: “Đúng là bà rất để tâm đến tôi, đúng vậy, tôi có thể cứu Cố Tử Yên ra, nhưng tại sao tôi phải làm như vậy?”

Nghe xong, gương mặt đang vui mừng của bà Cố bỗng nhiên đông cứng lại: ‘Ý… ý cậu là gì?”

Bạch Dương cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Sao vậy?

Anh lại không cứu Cố Tử Yên?

Mắt Cố Mạn Tình cũng sáng lên, cô phấn khích đan hai tay vào nhau.

Ban đầu, cô nghĩ rằng lần này Cố Tử Yên thực sự sẽ được vị tiên sinh này cứu ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.