Chương 838
Mẹ nói chứ, là do cô ta đáng đời, là báo ứng của cô ta. Ai bảo cô ta không có lòng khoan dung độ lượng chứ.” Bà Cố bĩu môi, nói chuyện một cách kỳ quái, châm chọc, hoàn toàn không có một chút khí chất tao nhã ngày thường của người cao quý chút nào cả, mà thay vào đó lại còn vô cùng giống Vương Thục Cầm.
Có lẽ là bởi vì tập đoàn Tam Thịnh sa sút, cho nên khí chất cao quý ngày thường của bà cũng theo đó mà mất đi.
“Vậy ạ?” Cố Tử Yên nghe bà Cố nói xong, biểu cảm trên gương mặt cũng không có thay đổi gì quá lớn, nhìn không ra là vui vẻ hay khó chịu.
Bà Cố nhìn cô ta, vẫn luôn cảm thấy †ừ sau khi cô ta từ trại tạm giam đi ra cả người đều thay đổi, giống như trở nên sâu không lường được.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Phó Kình Hiên đợi gần một tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu rốt cục mở ra.
Anh vội vàng đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Diệc Hàng: “Bạch Dương thế nào rồi?”
Lâm Diệc Hàng tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt có chút không tốt.
Trái tim Phó Kình Hiên trầm xuống, nắm chặt nắm đấm: “Rốt cuộc Bạch Dương bị làm sao vậy?”
“Cô ấy trúng độc!” Lâm Diệc Hàng trả lời.
“Cái gì? Trúng độc?” Phó Kình Hiên sửng sốt, sau đó nắm lấy cổ áo anh ta hỏi: “Làm sao cô ấy có thể trúng độc chứ? Cô ấy trúng loại độc gì?”
Anh vốn còn tưởng rằng Bạch Dương bị bệnh gì đó.
Nhưng không nghĩ tới kết quả so với anh nghĩ còn tệ hơn, vậy mà lại là trúng độc!
“Trúng một loại độc tố hóa học, có lẽ là uống vào, loại độc này sẽ không tạo ra tổn hại gì quá lớn đối với cơ thể của cô ấy, nhưng sẽ làm cho cô ấy trở nên suy yếu †rong một khoảng thời gian, nhưng mà…”
Lâm Diệc Hàng muốn nói lại thôi.
Phó Kình Hiên cắn chặt răng: “Nhưng mà cái gì?”
Vốn dĩ nghe Lâm Diệc Hàng nói loại độc này không tổn hại gì đối với cơ thể Bạch Dương, anh còn thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả lại nói cho anh biết, còn có nhưng mài Hơn nữa nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của Lâm Diệc Hàng, cái nhưng mà này giống như là chuyện không tốt.
Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính một cái, nhìn Phó Kình Hiên trả lời: “Nhưng loại độc này đối với đứa nhỏ trong bụng cô ấy lại gây tổn thương trí mạng, tình trạng tốt một chút sẽ làm cho đứa nhỏ trong bụng cô ấy phát triển dị tật, nghiêm trọng một chút thì đứa nhỏ lập tức trở thành thai chết lưu*!”
*thai chết lưu: tình trạng thai nhi chết trước khi sinh.
“Cái gì?” Đồng tử Phó Kình Hiên chợt co rút lại.
Dị tật, thai chết lưu…
“Cho nên độc này chủ yếu là nhắm vào đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương sao?” Sắc mặt Phó Kình Hiên lạnh lùng âm hiểm nhìn Lâm Diệc Hàng.
Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Không sai, không gây tổn hại đối với cơ thể người mẹ, chỉ có tổn hại đối với thai nhi. Cho nên câu trả lời rất rõ ràng, người hạ độc chỉ muốn hủy bỏ đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương, chứ không muốn làm hại Bạch Dương. Hơn nữa tôi vừa mới kiểm tra, đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương đã bắt đầu xuất hiện dị dạng, nói cách khác, loại độc này đã được cô ấy dùng một khoảng thời gian, ít nhất là đã hơn nửa tháng.”
Lửa giận trong lòng Phó Kình Hiên cuồn cuộn, nắm đấm nắm chặt đến nổi tạo nên âm thanh răng rắc, không khí xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Là ai?
Rốt cuộc là ai muốn giết con của anh?